Trong chốc lát, Phù Hiểu Vi không thể thích ứng được với bóng tối, cô bạn mò mẫm từ dưới đất bò đến, nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng hỏi: "Ai
đấy?"
Vừa xong, lại nghe thấy tiếng ú ớ rõ mồn một. Phù Hiểu Vi có phần sợ
hãi, to gan rống một lượt: "Có người hả?" Tim đập thình thịch: "Có người không?"
m thanh vẫn đang tiếp tục vang lên. Hai tay của Phù Hiểu Vi bị trói,
nhưng hai chân vẫn chưa kịp trói, cô bạn theo tiếng ú ớ mà đi tới.
Nghiêng tai nghe ngóng, vừa đi vừa khẽ đặt câu hỏi. Có điều hồi đáp nhận được chỉ có 'ưm ưm'. Thật không dễ dàng, âm thanh càng lúc càng gần.
Phù Hiểu Vi cảm giác được đối diện có người, nên cô bạn dừng bước, thu
hết can đảm: "Ở đây à?"
Đối phương 'Ưm' một tiếng để đáp lại.
Cuối cùng Phù Hiểu Vi xác định đối phương là nữ, vì thế cô bạn không sợ hãi nữa, nên thoáng ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Cô bị trói?"
Đối phương ăn ý, cho một tiếng 'Ừm'
"Cô bị bịt miệng?"
Lại là một tiếng 'Ừm'.
Phù Hiểu Vi không biết nên làm thế nào cho phải, cô bạn luôn cố gắng
với lấy dây thừng trên cổ tay nhưng căn bản chỉ uổng công. Trong không
gian tối như hũ nút này, đi vài bước lại có một người lạ, tiếng vang bên ngoài cũng mơ hồ, chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô bạn chưa
bao giờ hoảng loạn như vậy, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Đang lúc Phù Hiểu Vi hoang mang chợt nghe thấy đối phương ngâm nga
một khúc, giai điệu quen thuộc kỳ lạ vang lên giữa gian nhà kho tăm tối
này, tuy hơi sai điệu, có điều không ảnh hưởng đến việc cô bạn nghe rõ.
Khúc ca này chính là ca khúc chủ đề của trò chơi mà mỗi ngày Phù Hiểu Vi đều sẽ nghe. Ai sẽ ngâm nga ca khúc này trước mặt cô bạn nhỉ?
Tim Phù Hiểu Vi đập loạn hơn, sau hai phút, cuối cùng cô bạn đã có ý tưởng.
Chỗ sát cổng lớn kho hàng Cửu Giang đậu bốn chiếc xe, có xe thương
vụ, có xe Jeep, vẫn đang nổ máy. Mười mấy người đàn ông vây quanh những
chiếc xe ấy. Mai Cẩn An ra lệnh cho một người trong số đó đi thông báo
với Mai Đình Sơn. Cô ta tiến lên trước và nói: "Chỗ này là của tư nhân,
các người là ai?"
Từ một chiếc xe dẫn đầu, một người đàn ông mặc áo khoác da bước
xuống, trong giọng nói mang đậm khẩu âm Mân Nam-chính là gã thủ hạ Ngô
Văn Đạt mà lão Đàm cử đi mời Hà Châu lần đầu tiên.
"Tập đoàn Trung Quảng."
Gã không nói lời thừa thừa thãi, nói xong bốn chữ này liên lấy di động ra mở chế độ phát video.
Trên màn hình điện thoại, nội dung rõ ràng dễ thấy, cảnh nền chính là kho bãi ở tận thành phố Hải Châu xa xôi, vài người mặc đồng phục hải
quan xuất hiện trong ống kính, không biết cầm văn kiện gì trên tay, có
người chỉ vào container; vẻ mặt nhân viên kho hàng ở bên cạnh hoảng hốt
và khẩn trương.
Ngô Văn Đạt nói: "Ông chủ để tôi chuyển lời, hai năm nay không phải
Trung Quảng không hành động. Ông ấy đã cho các người cơ hội ngang vai
ngang vế. Trung Quảng ở Hải Châu hơn hai mươi năm, còn các người chẳng
qua chỉ hơn mười năm nền tảng. Hải Châu xưa nay buôn lậu phổ biến, các
bên hòa bình yên ổn không có việc gì, chỉ là các người rất không tự
giác."
Mặt Mai Cẩn An hơi đổi sắc, nghe đối phương nói tiếp: "Ông chủ không
thích súng ống, cũng rất coi trọng nhân viên của mình. Ông ấy hy vọng
mười người mà các người mang đi kia có thể bình an về nhà. Hơn nữa, đem
thứ nên giao ra, giao cả ra đây. Bằng không, mười hai giờ trưa sẽ có một đoạn clip về bến cảng, kho bãi và khu thu thuế xuất nhập khẩu được đưa
đến hải quan." Trước khi Mai Cẩn An mở miệng, gã thêm một câu nữa: "Biện pháp an toàn của các người quả thực tốt lắm, nhưng kín kẽ mấy cũng luôn có chỗ sơ hở. Đây là cảnh quay được một tháng trước."
Một tháng trước, lô hàng hóa cuối cùng Hà Châu phụ trách bị ghi lại.
Trong nhà kho, thủ hạ được cử đi thông báo với Mai Đình Sơn đợi một
bên, còn Mai Đình Sơn không còn nhàn nhã ngồi trên ghế mà đứng gọi điện
thoại. Thủ hạ vội vàng mở miệng. Mai Đình Sơn thoáng nhấc tay ngăn lại,
đen mặt nghiêng đầu nhìn sang Hà Châu, hỏi đầu dây bên kia: "Hai tiếng
trước?"
Đầu dây bên kia, Mai Nhược Vân vô cùng lo lắng: "Vâng, đến đột xuất!
Người chúng ta sắp xếp trong hải quan cũng không nhận được tin tức.
Trước đó em gọi điện thoại cho anh suốt mà không được. Mười phút trước
em nhận được một đoạn video. Lô hàng đến một tháng trước của chúng ta đã bị quay trộm."
Mai Nhược Vân càng nói càng kích động, thậm chí giọng nói gấp gáp cũng trở nên chói tai. Vẻ mặt Mai Đình Sơn đã cực kỳ khó coi.
Suốt hai năm, cho tới bây giờ cũng chưa bị người ta tóm được bất cứ
nhược điểm nào, quan trọng hơn là quá trình vẫn chuyển vậy mà bị người
ta chụp lén.
Từ bến cảng đến khu nộp thuế, cả đường này đều thiết lập trạm gác,
mỗi lần đều cử người giám sát, chưa bao giờ xảy ra sai sót. Mai Đình Sơn không tin cái gì kín kẽ mấy cũng có khe hở, lão chỉ tin có người cố
tình tạo ra 'khe hở'.
Cúp máy, Mai Đình Sơn ngoài cười nhưng trong không cười: "Có tin tức
nói, lúc trước hải quan đến kho bãi một chuyến. Giám đốc Mai nhận được
một đoạn video, thật trùng hợp. Biết video đó là cái gì không?"
Hà Châu đáp: "Ô? Là gì?"
"Video vận chuyển." Mai Đình Sơn nói: "Cậu bất cẩn quá, thế nào mà để người ta chụp được vậy?"
Hà Châu mỉm cười gật đầu: "Là tôi không làm tròn trách nhiệm." Ngoài
miệng nói thế nhưng trên mặt không thấy bất cứ ý áy náy nào.
Hà Châu thực tình không biết nội dung video là gì, chẳng qua anh sớm
đã tính toán thu lưới. Lần cuối cùng làm việc, anh đã hơi buông lỏng,
không biết bởi nguyên nhân gì, có lẽ là vì Tôn Hồi bị Đàm Đông Niên lôi
lên xe ở sân bay. Hà Châu cảm thấy chắc rằng có người dùng hành động gì
đó rồi. Anh vẫn luôn nên cho đối phương một cơ hội.
Mai Đình Sơn không kìm nổi lửa giận, lão nở nụ cười, lớn tiếng bảo
thủ hạ trông chừng Hà Châu rồi quay người đi ra ngoài kho hàng. Xa xa
liền thấy Mai Cẩn An đang ứng phó với người ta, mùi thuốc nổ mỗi lúc một nồng. Không biết nói cái gì, mà Mai Cẩn An đột nhiên thét to, thủ hạ
xung quanh móc ngay súng ra. Mà người lúc trước luôn miệng bảo 'ông chủ
không thích súng ống'-Ngô Văn Đạt cũng hét một tiếng. Trong bốn chiếc xe bỗng nhảy ra mười, hai mươi gã đàn ông, trên tay mỗi người đều mang
theo súng.
Ngô Văn Đạt nói: "Ông chủ bảo, mọi người đều làm nghề buôn lậu, chẳng dễ gì đi tới ngày hôm nay. Có điều chúng tôi là người làm ăn, ông chủ
không cho phép chúng tôi trang bị vũ khí. Nếu quý tập đoàn có hứng thú,
Trung Quảng có thể giới thiệu mấy đại lý buôn bán vũ khí cho quý tập
đoàn."
Mai Cẩn An giận dữ, song cũng lập tức dừng hành động. Còn Mai Đình
Sơn lại thủng thẳng tiến lên trước và cất lời: "Vậy thì nổ súng!"
Mai Cẩn An sửng sốt, nghe Mai Đình Sơn nói tiếp: "Nổ súng đi, xem động tác của ai nhanh hơn!"
Đang lúc đôi bên giằng co thì phát sinh tình huống. Xa xa bên ngoài
kho hàng Cửu Giang truyền tới tiết tấu còi xe cảnh sát. m thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ. Còi xe cảnh sát tuyệt đối không chỉ có một. Vẻ mặt mọi người chợt biến đổi, nháy mắt phá vỡ cục diện bế tắc. Tiếng
súng thình lình vang lên. Mọi người vừa nổ súng vừa đi về phía xe. Mai
Đình Sơn lập tức đẩy Mai Cẩn An, chạy tới chiếc xe do thủ hạ bảo vệ cách đó không xa. Thoáng chốc hiện trường hỗn loạn, mà Hà Châu thân ở nhà
kho lúc nghe thấy tiếng còi cảnh sát 'Xong đời xong đời', anh liền hất
bàn, trực tiếp đẩy về phía hai tên thuộc hạ.
Trong nhà kho sơn đỏ, Phù Hiểu Vi dần dần tìm được đối phương ở bên
cạnh. Sau khi cảm nhận được mặt người ấy, Phù Hiểu Vi cúi xuống, ghé sát từng chút một. Chạm tới băng dính, Phù Hiểu Vi dùng ngay răng cạy rìa
băng dính. Thoạt đầu động tác vụng về, sau đấy, cô bạn thấy đối phương
cũng cực lực phối hợp mới ra sức cắn. Mất nửa ngày cuối cùng 'rẹt' một
tiếng, bằng dính bị cắn bỏ, chỉ nghe thấy: "Hiểu Vi, tao đây."
Phù Hiểu Vi sửng sốt, không dám tin: "Tôn Hồi hả?"
Tôn Hồi không kịp giải thích thêm, cô bảo Phù Hiểu Vi quay lưng lại,
tới gần cổ tay cô bạn mà cắn dây trói. Sợi dây rất thô và cứng, Tôn Hồi
dùng sức mà nhay mà cắn, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Trong miệng cũng
đã nếm được mùi máu. Phù Hiểu Vi vội mở miệng: "Không cắn ra thì đừng
cắn nữa! Tao tháo cho mày trước đã!"
Tôn Hồi không chịu: "Nhanh thôi!" Nói xong cô tiếp tục cắn, chân răng bắt đầu đau, đầu lưỡi bắt đầu tê. Quai hàm đã cứng ngắc, môi sớm đã bị
mài rách tứa máu.
Không biết qua bao lâu, dây trói cột trên hai tay Phù Hiểu Vi rốt
cuộc lỏng lẻo. Cô bạn dùng hết sức, sau vài lần gỡ bỏ, nháy mắt sợi dây
rời ra. Phù Hiểu Vi mau chóng giúp Tôn Hồi cởi trói. Mò mẫm rất lâu mới
chạm được tới sợi dây trói cột
sau lưng ghế. Phù Hiểu vừa hỏi chuyện vừa thao tác. Song miệng Tôn Hồi đau nên không trả lời nổi mấy câu, chỉ bảo rằng: "... Bị bắt hôm qua. Chu Phong ..."
Còn chưa dứt lời, trên tay buông lỏng hơn, cuối cùng dây trói được
cởi bỏ. Hai người chạy ngay về phía cửa, cuống cuồng sờ soạng cửa cuốn.
Người canh giữ bên ngoài cửa sắt ban đầu đã chạy tới cổng lớn của kho
hàng. Tôn Hồi và Phù Hiểu Vi đồng loạt dùng sức, 'roạt' một tiếng, mưa
phùn lập tức bay vào, ánh sáng đã lâu không thấy, lần nữa xuất hiện
trước mắt. Kế tiếp tiếng súng đột ngột vang lên. Tôn Hồi giật mình hoảng sợ, tóm lấy Phù Hiểu Vi, trên môi cô toàn máu. Cô bảo: "Đi mau!"
Cùng lúc ấy, Hà Châu lau chút máu bên khóe miệng, loạng choạng hai
cái đứng vững đôi chân, giật khẩu súng trên tay đối phương và hỏi: "Cô
gái bị trói đến nhốt ở đâu?"
Đợi Hà Châu đuổi đến kho hàng sơn đỏ, bên trong cửa cuốn mở toang sớm đã không có một bóng người.
Tôn Hồi nhớ phương hướng giao lộ, nói xong liền kéo Phù Hiểu Vi chạy
theo hướng đó, chẳng khác gì ruồi mất đầu. Tiếng súng dường như mỗi lúc
một gần, nhưng chạy chưa được bao lâu bỗng nghe thấy có tiếng động cơ xe đằng sau. Mà tiếng súng cũng đến theo. Ngoái đầu nhìn một cái, trong
màn mưa lắc rắc, mấy chiếc xe đang tăng tốc chạy về phía này. Tôn Hồi
thầm than không ổn, đổi ngay phương hướng, lôi Phù Hiểu vi chạy tới một
nhà kho bên cạnh.
Kho hàng Cửu Giang có một cửa sau, Mai Đình Sơn ra lệnh chạy theo
hướng cửa sau. Ngô Văn Đạt đuổi sát không buông, nhìn chằm chằm vào mục
tiêu là chiếc xe kia của Mai Đình Sơn, ngay cả nổ súng cũng không thể
khiến nó dừng lại. Mà còi xe cảnh sát đằng sau càng lúc càng vang, loáng thoáng đã có thể nhìn thấy được xe cảnh sát màu trắng.
Tôn Hồi cùng Phù Hiểu Vi chạy trên đường xi măng, kho hàng bên cạnh
còn cách vài chục mét, mưa lớn ngày càng nặng hạt. Cơn mưa phùn lây rây
không dứt rốt cuộc chẳng nhịn nổi hiu quạnh, ào ào trút xuống như lũ,
tiếng mưa lớn tràn ngập bên tai. Còn láng máng có thể nghe thấy tiếng
gào thét mơ hồ, xé rách cổ họng vang lên trong cơn mưa lớn hệt phá vỡ
bầu Trời.
Tôn Hồi nhìn thấy nơi không xa dưới màn mưa có người đột nhiên xuất
hiện cạnh nhà kho, chạy như điên, gào hét như điên tên của cô: "Tôn
Hồi... Tôn Hồi..."
Quanh người anh dường như đang bốc lửa, cơn mưa ào ạt không đe dọa
nổi. Cái tên ấy hết lần này tới lần khác gầm lên từ trong miệng anh, mỗi lần đều khiến anh như muốn nổ hầu rách họng.
Mưa lớn che khuất đôi mắt đỏ quạch của Hà Châu, tấn công anh chặt chẽ đến nỗi kinh mạch sắp nổ tung.Từ đầu đường bên kia anh hét tới bên này. Anh đã không thể nghe rõ mưa bom bão đạn tận đến khi nghe thấy một
tiếng hô: "Hà Châu..." Trái tim đau đớn dữ dội, Hà Châu thình lình quay
đầu, điên cuồng vui sướng, hét to một tiếng liền chạy về phía Tôn Hồi.
Song, vẻ mặt lại biến mất ngay giây tiếp theo. Hà Châu gầm lên: "Hồi
Hồi..."
Một tiếng súng vang, lốp xe đằng trước bị bắn trúng. Chiếc xe chạy về phía cửa sau bị chệch hướng, mất kiểm soát lao thẳng vào Tôn Hồi. Tiếng mưa, tiếng súng, tiếng phanh xe, tất cả chuyển biến trong tích tắc. Tôn Hồi chỉ thấy Hà Châu bỗng phẫn nộ cực điểm, tiếp theo bả vai cô bị đẩy
mạnh một cái. Tôn Hồi thét toáng một tiếng bổ nhào về phía trước. Sau
lưng chợt vang lên một tiếng 'Rầm', bánh xe nghiến trên đất, mau chóng
chuyển hướng, chèn qua thứ gì đó. Sau một cú tròng trành, tiếp tục mất
kiểm soát lao về phía cổng sau. Mấy chiếc xe bám sát xiêu xiêu vẹo vẹo
lảo đảo. Khi tiếng còi xe cảnh sát ở bên tai, cuối cùng chúng biến mất
tăm.
Từ trên đất, Tôn Hồi bò dậy, toàn thân và khắp mặt toàn là nước mưa
với bùn đất, da trên tay đã bị mài rách, cô không cảm nhận được đau đớn, trước mắt chỉ có một cổ thân thể kia.
Máu tươi róc rách dần dần lan ra, trộn với nước mưa rơi, chảy sang
một bên. Người Phù Hiểu Vi vặn vẹo, lồng ngực phập phồng, rướn lên một
cái, hai mắt trừng trừng mở to.
Cơ thể cô bạn có phần kỳ quái, giống như bị nghiến ép. Tôn Hồi bò về
phía Phù Hiểu Vi, ngơ ngác nhìn cô bạn mà bàn tay chẳng biết nên đặt ở
đâu. Tôn Hồi lẩm nhẩm rất khẽ: "Hiểu Vi... Hiểu Vi..."
Trên vai chợt xiết chặt, có người ôm lấy Tôn Hồi. Anh gọi cô 'Hồi
Hồi', muốn kéo cô đứng dậy. Tôn Hồi không biết anh là ai, cô há miệng,
có âm thanh từ trong cổ họng phát ra: "Xe cứu thương... xe cứu thương,
cứu cô ấy..."
Một chiếc xe cảnh sát màu trắng đỗ đằng trước, tiếng còi xe cảnh sát
không ngừng vang lên. Khung cảnh hỗn loạn như vậy bỗng kết thúc. Rất
nhiều người từ trên xe cảnh sát đi xuống. Đàm Đông Niên sải bước chạy về phía họ, anh ta ngồi xuống cạnh thân thể liên tục rướn lên kia, và hét
to: "Đưa đi bệnh viện mau!"
Tôn Hồi lặp lại: "Đưa đi bệnh viện mau!"
Cơ thể ấy vẫn đang phập phồng, máu càng lúc càng nhiều như thể mãi
mãi cũng không chảy xong. Cổ họng của Phù Hiểu Vi có vẻ phát ra âm
thanh. Tôn Hồi lại bò hai bước, bàn tay run rẩy lau miệng cho cô bạn:
"Hiểu Vi... Hiểu Vi..." Đột nhiên, thân thể đó bất động.
Mưa mỗi lúc một lớn, mùi máu tanh tràn ngập cả thành phố mưa này.
Trước đấy, Phù Hiểu Vi vẫn đang chạy, Phù Hiểu Vi trên cổ tay còn có vết lằn, Phù Hiểu Vi hỏi Tôn Hồi rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra, Phù Hiểu Vi
bị người ta đẩy vào sau cửa cuốn, ánh sáng sớm mai ấy đã xám xịt rồi.
Tôn Hồi chẳng khác gì chợt bừng tỉnh, nhào vào Phù Hiểu Vi như một kẻ điên, gào thét tên của cô bạn.
Còi xe cảnh sát đã tắt, dưới màn mưa chỉ có tiếng gào xé rách cổ họng của Tôn Hồi. Đàm Đông Niên ngăn cô lại, muốn ôm cỗ thi thể hoàn toàn
biến dạng này đi. Lý Vĩ Bằng tiến lên với khuôn mặt toàn máu vết thương. Hà Châu lảo đảo. Nhưng anh xua Lý Vĩ Bằng tránh ra, một phát liền ôm
lấy Tôn Hồi sắp nhào tới trên người Phù Hiểu Vi. Sức lực to lớn kinh
người là vậy, nhưng giọng nói của anh lại yếu ớt vô cùng: "Hồi Hồi..."
Tôn Hồi liều mạng đá chân giãy dụa và la hét. Cô nhìn mà không hiểu
tại sao lên xuống xe toàn những gương mặt quen thuộc, cũng chẳng hiểu vẻ ngoài lạ lùng của những chiếc xe cảnh sát màu trắng này. Trong mắt cô
chỉ có Phù Hiểu Vi không nhúc nhích. Tôn Hồi thấy tứ chi của Phù Hiểu Vi rũ xuống với đôi mắt dường như đang mở to, máu nhuộm đỏ mặt cô bạn, rốt cuộc cơ thể của cô bạn dẹp lép ở đâu? Tôn Hồi bỗng quên mất, ôm lấy
cánh tay Phù Hiểu Vi càng lúc chặt, rồi dùng toàn bộ sức lực của mình mà thét to: "Hiểu Vi..."