Chùa Báo Ân đúng là rất linh.
Không cần phải lo cho tôi đâu, tôi đã không còn phải trăn trở vì học phí nữa rồi.
Cách đây không lâu quay lại chùa Báo Ân hoàn nguyện, tôi đã không còn nhiều nguyện vọng mới nữa.
Đời người đi được đến lúc này, những chuyện còn lại nên để bản thân tự mình cố gắng.
Tốt thật ấy, tôi đúng là một người may mắn mà.
Việc hoàn nguyện là do bạn tôi đề nghị, lần đầu tiên tôi đi biển cũng là cùng cô ấy.
Nhưng lúc mới đầu chúng tôi không phải bạn ngoài đời mà là quen trên mạng, cô ấy là một trong những độc giả đầu tiên của tôi.
Có một năm tôi muốn đi biển mà cô ấy thì lại sống ở ven biển nên đã đưa tôi đi ngắm mặt trời mọc.
Hai bọn tôi nắm tay nhau đứng trong biển, nghe sóng ào đến bắp chân, cát dưới lòng bàn chân thì lại mềm đến vậy.
Tôi đến từ nơi xa biển nhất, giây phút nhìn thấy biển ấy nỗi phấn khích lẫn niềm rung động đều khó có thể diễn tả được bằng lời, chỉ biết mãi cười ngẩn ngơ.
Chúng tôi còn đến đảo Phân Giới Châu để đi thuyền buồm.
Chơi cái này phải cởi giày ra, buổi trưa cả cát và tấm ván đều nóng bỏng chân, nóng đến mức hai đứa phải chạy bước nhỏ suốt, cười lăn cười lộn.
Hướng dẫn viên của trò này là