Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Tâm trạng của Đồng Vũ Vụ cực kỳ không tốt, hận không thể xuyên về quá khứ ra lệnh cho chính mình không được yêu đương với Tần Dịch.
Chờ lấy lại tinh thần, cô vẫn nên cẩn trọng dưỡng da thì hơn, không được lơ là một chút nào. Từ sợi tóc trên đầu cho đến lông trên chân đều phải được bảo dưỡng cẩn thận. Cô có một người chị em, bình thướng đến cả sữa dưỡng da cũng không thèm bôi, nói là lãng phí thời gian. Đồng Vũ Vụ lại không giống vậy, cô rất hưởng thụ loại chuyện bảo dưỡng thân thể này.
Thế nhân* đều coi là mỹ nhân trời sinh thiên sinh lệ chất* là có thể tùy hứng. Kỳ thật không phải, mỹ nhân khác thì cô không biết, nhưng cô thì một ngày cũng không dám buông lỏng. Ba năm ở cùng với Phó Lễ Hành, cô bị núi vàng núi bạc nuôi ra thói quen tiêu xài xa hoa lãng phí, nếu ai dám phá hư hôn nhân hài hòa của cô, người đó chính là kẻ thù lớn nhất đời này của cô.
Mặc dù Phó Lễ Hành bảo cô đi nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng cô vẫn nằm trợn tròn mắt chờ hắn, chờ đến mười một giờ thì ở cửa truyền đến tiếng bước chân, cô giả vờ nhắm mắt lại.
Nửa giờ sau, Phó Lễ Hành từ trong phòng tắm đi ra mang theo mùi sữa tắm bạc hà hương của nam, lên giường nằm bên cạnh cô.
Cô lúc này mới bày ra dáng vẻ buồn ngủ, giọng nói lười biếng: "Mấy giờ rồi?"
Phó Lễ Hành tưởng là mình làm ồn, phiền đến cô nghỉ ngơi, thấp giọng nói: "Sắp mười hai giờ rồi."
"Ồ." Đồng Vũ Vụ tiếp tục mơ mơ màng màng nằm ngủ, nhưng thân thể bắt đầu rục rịch, làm bộ lơ đãng cọ đến trong ngực hắn, một cái chân tùy tiện gác ở trên người hắn.
Giống như coi hắn thành cái gối ôm lớn.
Phó Lễ Hành lúc ngủ không thích người khác dán sát lên người hắn, vốn muốn đẩy cô ra, nhưng vừa vươn tay ra thì nghe thấy cô nhỏ giọng nỉ non: "Chồng ơi, đừng giận..."
Hắn nghe xong lời này thì tưởng là cô đã tỉnh, cúi đầu cẩn thận xem xét lại phát hiện mắt cô nhắm chặt, có lẽ là nằm mơ, hoặc là nửa mê nửa tỉnh.
Kết hôn hai năm, nhưng hai ngày qua hắn mới phát hiện thói quen nói mớ trong khi ngủ của cô.
Cô cho là hắn tức giận?
Phó Lễ Hành không biết nên thể hiện bộ dáng như thế nào đây.
"Ngủ đi." Hắn vốn định hôn trên trán cô một cái, nhưng cuối cùng lại thôi.
Sáng ngày thứ hai, lúc Đồng Vũ Vụ tỉnh lại, Phó Lễ Hành đã rời giường. Trong nội tâm của cô không yên nên không muốn ngủ nữa, cô xuống giường, đi chân trần tới đầu bậc thang để nhìn quanh thăm dò một chút. Cô nghe thấy dì Lưu đang nói chuyện với ai đó, ngay sau đó là giọng nam trầm thấp của Phó Lễ Hành truyền đến. Cô thở dài một hơi, suy đoán là hắn hẳn đang ăn bữa sáng, vậy thì thời gian của cô còn không nhiều lắm.
Lúc trước, khi Đồng Vũ Vụ chưa có kế hoạch níu kéo hôn nhân, buổi sáng muốn xuống lầu cũng phải tốn hơn một giờ chuẩn bị, hôm nay tốc độ của cô lại đặc biệt nhanh, hình tượng tự nhiên nhưng lại không phải hoàn mỹ như thường ngày ——
Đây là ý nghĩ của cô.
Từ góc độ của một trực nam như Phó Lễ Hành, một thân mặc váy dài đến gối, cổ viền lá sen của cô lại toát lên vẻ thanh lịch xinh đẹp, một đầu tóc đen mềm mại, trên mặt trang điểm cũng rất nhạt, nhìn rất đơn giản, tươi mát.
"Dậy sớm vậy?" Phó Lễ Hành đã ăn xong bữa sáng, chậm rãi lau miệng hỏi.
Dì Lưu bưng lên cho Đồng Vũ Vụ một bát cháo tổ yến. Mặc dù bây giờ rất nhiều người đều nói mua tổ yến là một loại thuế IQ*, nhưng mẹ Phó vẫn mua không biết mệt, phần lớn đều đưa đến bên này, bởi vậy hầu như mỗi ngày Đồng Vũ Vụ đều bền lòng vững dạ ăn một chén cháo tổ yến nhỏ.
Bữa sáng của Đồng Vũ Vụ so với Phó Lễ Hành thanh đạm hơn rất nhiều.
Một chén cháo tổ yến, một phần trứng ốp lết không dầu, còn có một đĩa hoa quả nhỏ.
"Có lẽ hôm qua em ngủ tương đối sớm," Đồng Vũ Vụ cúi đầu nở nụ cười, "nên không biết anh về phòng từ lúc nào."
"Rất muộn." Phó Lễ Hành dừng một chút, "Thời gian tới đây sẽ rất bận—— "
Hắn không thích chính mình lỗ mãng như thế, trong lòng luôn cảm thấy không ổn. Hôm qua hắn đã quyết định xong, vừa hay trên tay có một dự án cần phải thúc đẩy, mỗi ngày đều phải họp trực tuyến với phía đối tác nước ngoài, có lẽ sẽ kết thúc rất muộn nên kế hoạch giành riêng một tuần để về nhà ăn cơm cùng cô... cũng phải thay đổi một chút.
Hai năm qua, lúc công việc quá bận rộn, hắn sẽ trực tiếp ở lại trong một khách sạn năm sao của Phó thị, khách sạn cách công ty rất gần.
Lần này hắn cũng có dự định như vậy.
Đồng Vũ Vụ nghĩ thầm: Quả nhiên tới rồi.
Sự thật chứng minh, cho dù cô biểu hiện hiểu chuyện cũng không có nửa điểm hiệu quả. Ban đầu, cô vốn cho là Phó Lễ Hành thích loại hình thức ở chung như vậy. Cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe theo mọi chuyện hắn sắp đặt, không dám có một chút ý kiến nào. Hắn tự do làm việc của hắn, cô cũng chưa từng làm phiền. Suy nghĩ thì hình như cô làm sai rồi?
Kết quả của loại hình thức ở chung này chính là hai năm qua, ngoại trừ cuộc sống sinh hoạt vợ chồng
(TY: ý chỉ đời sống tình dục ấy ạ) hài hòa thì bọn họ hoàn toàn không giống như một cặp vợ chồng yêu nhau.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, là cô sai. Rõ ràng là vợ cả đường đường chính chính, nhưng hành động của cô lại biến mình trở thành một người bạn giường của chồng, đem chính mình đặt ở một ví trí mà có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
(TY: Ôi, cuối cùng cũng ngộ ra chân lý rồi đấy...) Cô rộng lượng, cô nghe lời, không chiếm cứ thời gian của hắn, cuối cùng lại để cho người phụ nữ khác có cơ hội đến giành lấy thời gian của hắn, còn tạo điều kiện cho người phụ nữ hắn khác tới giúp hắn tiêu tiền.
Không được, tiếp tục như vậy là không được.
"Không có việc gì." Nhân lúc hắn còn chưa kịp nói ra lời tiếp theo, Đồng Vụ Vũ liền đi trước một bước, dịu dàng nói ra: "Công việc của anh là quan trọng nhất, tối nay có về hay không cũng không sao. Nhưng mà phải ăn tối đúng giờ. Dù sao cũng rãnh rỗi, em ở nhà chờ anh nha."
Đừng tưởng rằng cô không biết hắn đang suy nghĩ gì, muốn đi khách sạn ở vài ngày đúng không?
Trước kia thì được, bây giờ thì tuyệt đối không.
Đồng Vũ Vụ cười đến dịu dàng: "Trước đó mẹ cũng lo anh ở công ty không thể ăn tối đúng giờ, em lúc ấy vì để cho mẹ yên tâm liền xung phong nhận việc đưa cơm cho anh, lúc ấy mẹ mới an tâm đấy, em không thể tư lợi bội ước được. Lễ Hành, anh làm việc của anh, mọi chuyện còn lại để em lo cho."
Cuối cùng cô còn nói: "Anh rất vất vả, mới trở về được hai ngày, chúng ta cũng chỉ về nhà cũ ăn được một bữa cơm, anh lại phải bắt đầu bận rộn, em cũng không biết chính mình có thể giúp gì được cho anh."
Đây là cô đang nhắc nhở hắn, hắn mới trở về được hai ngày, chỉ cần lương tâm của hắn không có bị chó ăn, chỉ cần hắn còn là một người đàn ông, chỉ cần cô còn chưa tắt thở, hắn. đừng. hòng. qua đêm ở bên ngoài!!
Phó Lễ Hành có lẽ bị cô thuyết phục, gật đầu: "Vất vả cho em."
Cô nguyện ý khổ cực như vậy cả đời!
Phó Lễ Hành đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô cũng đi theo tiễn hắn tới cửa, cô đưa tay lên giúp hắn sửa sang lại cà vạt, mặt mày cong cong nói: "Cơm tối anh có trở về ăn không?"
"Không chắc chắn."
Đồng Vũ Vụ không muốn để lộ ra là mình quá nhiệt tình, tháng trước cô không phải cái dạng này, làm
quá sẽ tạo cho người khác một cảm giác chột dạ.
"Dạ."
Vẫn là quy củ cũ, chuẩn bị cơm tối cho hắn, hắn có trở về ăn hay không là chuyện của hắn.
Đưa mắt nhìn Phó Lễ Hành lên xe rời đi, Đồng Vũ Vụ thu lại nụ cười trên mặt, lên lầu ngồi ở trên ghế salon bắt đầu lướt qua vòng bạn bè trên Wechat. Cô phải tìm hiểu xem Tần Dịch và bạn bè của hắn thường tụ tập ở đâu, đánh chết cô cũng sẽ không đi đến những nơi đó. Chỉ là hôm qua tại sao lại tình cờ gặp nhau ở tiệm lẩu chứ. Với sự hiểu biết của cô về Tần Dịch, hắn hẳn sẽ không theo dõi cô, nhưng những tình tiết liên quan trong nguyên tác đều được cô nắm rất rõ. Rõ ràng là không có tình tiết cô cùng Tần Dịch chạm mặt ở tiệm lẩu.
Đồng Vũ Vụ gõ hệ thống: 【 Đây là thế nào hả? 】
Hệ thống cũng rất sầu: 【... Tiểu thuyết sẽ không viết ra hết toàn bộ chuyện xảy ra trong một ngày 24 giờ của cô mà. 】
Đích thật là Đồng Vũ Vụ nhớ lại tiểu thuyết cô đã xem qua, có đôi khi chuyện xảy ra trong một ngày, hay thậm chí trong một tháng đều là sơ lược. Đúng là không thể nào viết ra hết mọi chuyện từ ăn uống ngủ nghỉ trong một ngày của cô.
Đồng Vũ Vụ: 【 Vậy tình tiết tôi gặp Tần Dịch, chẳng lẽ tác giả cũng không viết sao? 】
Hệ thống: 【 Thật ngại quá, bổn hệ thống không phải tác giả, cho nên...không biết. 】
OK!
Vai phụ không nhân quyền, cô liền bỏ qua loại chuyện có vắt hết óc suy nghĩ cũng không có đáp án này.
Hệ thống: 【... Đúng rồi, có chuyện cần nhắc nhở cô một chút. Lần thứ nhất khiêu chiến nhiệm vụ thất bại, lần khiêu chiến thứ hai lập tức bắt đầu. 】
Đồng Vũ Vụ vốn đang thờ ơ, nghe xong lời này lập tức ngây ngẩn cả người: 【 Khiêu chiến thất bại? Chuyện gì vậy, tôi hôm nay còn chưa tiêu tiền! 】
Hôm nay là ngày 8.
Từ rạng sáng đến bây giờ, cô chưa hề tiêu một đồng nào!
Hệ thống: 【 Tiền lương một ngày của người hầu trong nhà cô cộng lại đã vượt qua một ngàn. 】
(TY: 1000 tệ khoảng 3,5tr vnđ) "..."
"..."
Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, Đồng Vũ Vụ thở hắt ra.
Đúng vậy, tiền lương của người hầu được trích ra từ trong tài khoản của cô.
May mắn là tiền lương hai tài xế trong nhà là do Phó thị trả...
Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, những chi tiêu lấy từ tài khoản của cô ngoại trừ tiền lương của người hầu, thì còn có chi tiêu hàng ngày trong nhà này, từ lớn đến nhỏ như nguyên liệu nấu ăn hay trái cây hoa quả. Chẳng lẽ hệ thống đây là buộc cô sa thải người hầu, bảo cô đi quét dọn vệ sinh, tỉa vườn tưới hoa, mua thức ăn nấu cơm?
Ha ha.
Đây là muốn cô làm vú già đấy à.
Hệ thống: 【... Cô còn muốn khiêu chiến không? 】
Nó nhìn ra, người sử dụng này đúng chuẩn Phật hệ*, không thèm để ý nhiệm vụ mà nó phân bố.
Nói không chừng, trải qua lần khiêu chiến thất bại này, liền dứt khoát vò đã mẻ không sợ sứt.
Đồng Vũ Vụ cúi đầu, một cái tay gác lên trên đầu gối, rũ mắt nói: 【 Đương nhiên. 】
Mặc dù chuyện quan trọng nhất là thay đổi kết cục ly hôn, nhưng đường lui đã đưa tới cửa như này, cô sẽ không từ chối.
Để cô cảm thụ cuộc sống quẫn bách khốn khó sớm một chút cũng hay, làm cho cô nâng cao ý chí chiến đấu, bởi vì cái gọi là tiềm năng là phải bị kích thích mới phát ra được.
Coi như cô đã hiểu, hệ thống này mặt ngoài là tuyên bố nhiệm vụ để cô kiếm tiền thưởng, trên thực tế là nó muốn thay đổi cô, để cho cô thích ứng với cuộc sống của người bình thường, vậy thì một năm sau dù có bị ly hôn thì cô cũng có thể chịu đựng được, đúng không?
Hừ, nghĩ hay lắm.
Cô mới không hèn nhát chấp nhận kết cục.
Hệ thống: 【 Vậy cô cố lên nha! 】
Đồng Vũ Vụ trợn mắt trong lòng: 【 Cám ơn. 】
***
Cùng lúc đó, trong một phòng khách sạn cao cấp, Tần Dịch bị tiếng khóc đánh thức, hắn có chút bực bội mở mắt, đang muốn mở miệng chửi thì thấy trên giường có một cô gái trẻ tuổi đang bất lực ôm đầu gối, nhỏ giọng khóc nức nở.
Ý thức dần dần tỉnh lại, Tần Dịch chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra nhưng không mấy khó khăn để nhớ lại chi tiết những chuyện xảy ra hôm qua, dù sao hôm qua hắn cũng không say đến bất tỉnh nhân sự.
Liễu Vân Khê ngây người nhìn chằm chằm cái ga giường màu trắng kia, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đêm khuya rất dễ làm ra quyết định sai lầm, chờ khi mặt trời mọc, lý trí quay về mới có biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn như thế nào.
Liễu Vân Khê không muốn thừa nhận chính mình là một người tự do để chuyện như 419 xảy ra, trong nội tâm cô tự nhủ: Là hắn ép buộc, không phải do cô tự nguyện, sức lực của cô không lớn như hắn.
Tối hôm qua, người có ý nghĩ phóng túng không chỉ riêng Tần Dịch, mà chính Liễu Vân Khê cũng bị gánh nặng cuộc sống ép tới không thở nổi, đối mặt với người đàn ông làm cô phải lòng, chỉ trong một nháy mắt do dự...
Lúc đầu Tần Dịch muốn trực tiếp đưa tiền, nhưng nghĩ tới đủ loại chuyện xảy ra tối qua, hắn lại thay đổi ý định. Hắn yên lặng rời giường đi tắm nước lạnh, từ phòng tắm ra, nhìn cô gái đã mặc lại quần áo tử tế, đi đến trước mặt cô.
Cô vô thức lui lại.
Ngón tay Tần Dịch kẹp lấy một tấm danh thiếp, đặt ở bên cạnh trên bàn trà, trầm giọng nói: "Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại, cô có chuyện gì thì có thể tìm tôi."
Liễu Vân Khê không dám nhìn hắn, quay đầu qua, hốc mắt đỏ bừng.
Tần Dịch nhìn xương quai xanh của cô, nhớ tới Đồng Vũ Vụ, ánh mắt hắn tối sầm lại, "Tôi đã có bạn gái, ngoại trừ đền bù vật chất bên ngoài thì không có cách nào khác. Cô có thể nghĩ tới một con số rồi liên lạc với tôi."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay sẽ tăng thêm một chương, meo meo ~
Sau đó ngày mai liền nhập V a, hi vọng các tiên nữ ủng hộ nhiều hơn a a!
Editor: _Không biết nói gì với nữ phụ. Bản thân cũng xiêu lòng, thế sao còn phải tự nhủ là bị ép buộc... Để giảm bớt cảm giác tội lỗi à Chú thích:
* Thế nhân: con người trên thế gian này
* Thiên sinh lệ chất: ý đại khái như trời sinh đã có khí chất mỹ lệ.
*Thuế IQ: Từ ngữ mạng TQ, còn được gọi là "thuế IQ thấp". Đề cập đến IQ thấp, sự thiếu phán xét khi mua sắm, lãng phí tiền bạc.
* Phật hệ: Từ ngữ mạng TQ, mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy. Có người coi đó là một thái độ sống, cũng có người coi đó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được. (Theo: Facebook Learning Chinese 学汉语 Hoc Tieng Trung)