“Leng keng leng keng” nửa đêm, một trận tiếng chuông dồn dập, đem Hứa Ngạn với Vương Tây Minh đều thức giấc.
Vương Tây Minh mắt buồn ngủ, giơ tay sờ sờ điện thoại trên tủ.
Thật vất vả cầm được điện thoại, nhìn tên người gọi.
Điện thoại hiển thị: Mẹ.
Cậu cả kinh, lập tức bắt máy.
Cậu còn chưa lên tiếng, đã nghe được tiếng khóc từ phía bên kia.
“Tây Minh, con mau về nhà, mẹ con không được.”
“Con…… Con hiện tại liền trở về.” Vương Tây Minh giọng run rẫy.
“Làm sao vậy?” Hứa Ngạn ở một bên hỏi.
“Mẹ tôi không xong rồi.” Vương Tây Minh nói xong, liền lập tức xuống giường, “Tôi phải về…… Về quê.”
“Cậu đừng khóc, tôi đi cùng với cậu.” Hứa Ngạn cũng lập tức đứng lên.
Vương Tây Minh cũng không cự tuyệt Hứa Ngạn, trong đầu cậu hiện tại chỉ lo cho mẹ, không rảnh quan tâm đến chuyện khác.
Vương Tây Minh cũng không phải lần đầu tiên nửa đêm chạy về quê, ba tháng trước, lần đó mẹ cậu cũng được người ta giúp đỡ.
Buổi tối hai người đến bến xe, bắt chuyến cuối cùng đến thành phố F.
Mặc dù là chuyến cuối, trong xe vẫn ngồi đầy người.
Mọi người đều trầm mặc, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi cả một ngày, ai cũng không muốn nói chuyện……
Hứa Ngạn yên lặng ngồi bên cạnh Vương Tây Minh, cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng phải chăm sóc cho cậu.
“Cảm ơn cậu.” Vương Tây Minh cũng không biết mình đã nói bao nhiêu câu cảm ơn với Hứa Ngạn rồi.
Nhưng nếu không có Hứa Ngạn bên cạnh, cậu rất cô đơn.
“Không có việc gì.” Hứa Ngạn đầu dựa vào ghế, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Xe chạy không lâu lắm liền ngừng, Vương Tây Minh cùng Hứa Ngạn liền ở cạnh cửa chờ.
Cửa xe vừa mở, hai người liền lập tức chạy xuống.
Vương Tây Minh một đường chạy như điên đến bệnh viện.
Trong lúc đợi thang máy, thân thể có chút không thoải mái, thoáng run rẫy.
Cậu không biết chuyện gì chờ cậu ở trên lầu……
“Đinh……” Cửa vừa mở, Vương Tây