Đẩy ra cửa quán Bar, trong không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, tiếng nhạc ầm ĩ, trên sàn nhảy đầy người đang uốn éo thân mình. Vương Tây Minh chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Đây là lần đầu tiên cậu ta đến quán bar.
“Các cậu tùy tiện chơi, rượu tùy tiện uống, tôi trả tiền.” Mạc Quân hô: “Tây Minh đây là lần đầu tiên cậu đến quán bar, đừng câu nệ như vậy, Trần Cung, Cậu mau dẫn Tây Minh lên sàn nhảy khiêu vũ đi.” Hắn nhìn ra Vương Tây Minh có chút không quen.
“Thôi, tôi không có biết nhảy đâu.” Vương Tây Minh xua tay cự tuyệt nói.
“Có gì đâu, cậu xem người ta nhảy kìa.” Trần Cung chỉ chỉ sàn nhảy: “Mấy người ở đó cũng có ai biết nhảy đâu, nhạc đến đâu thì nhảy đến đó thôi, tôi dẫn cậu đi học hỏi.” Nói xong, Vương Tây Minh chưa kịp lên tiếng đã nắm tay kéo cậu ta về phía sàn nhảy.
Bọn Mạc Quân tìm một góc nào đó ngồi xuống. Ngồi chưa được bao lâu, bạn gái Hứa Ngạn đã gọi điện kêu hắn đi.
“Bạn gái tôi tới, tôi đi gọi điện thoại cho cô ấy.” Hứa Ngạn vốn dĩ muốn dẫn bạn gái cậu ta đến đây ngồi chung, nhưng Lê Tư Viễn vừa mới chia tay bạn gái, dẫn bạn gái lại đây ngồi rắc cẩu lương, cũng không quá phúc hậu đi. Cho nên lựa chọn rời đi.
Lê Tư Viễn không lên tiếng, chỉ ngồi bên đó rót rượu uống. Tâm trạng cậu vốn đang tốt, nhưng vừa rồi gặp được đám người Nguyên Sang, nhìn thấy bộ dáng của Nguyên Sang trong lòng không thoải mái cho lắm.
“Tư Xa, cậu thật sự không sao chứ." Mạc Quân đi đến ngồi cạnh cậu.
“Tôi không sao, mọi người đừng lo. Đi ra ngoài nhảy đi.”
Mạc quân nhớ đến bộ dáng vừa rồi của Nguyên Sang với Lê Tư Viễn, thở dài một hơi: “Còn nói không sao, hôm nay cậu hút thuốc rất nhiều, còn có ánh mắt vừa rồi khi cậu nhìn Nguyên Sang, vậy mà là không sao hả.”
“Trở về không được.” Lê Tư Viễn nói, trong giọng nói đã có men say.
“Các cậu quen nhau cũng được một năm rồi, hai người ngồi lại nói chuyện với nhau thử đi.” Mạc quân vỗ vỗ Lê Tư Viễn an ủi.
“Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, cho dù có quay trở về, thì nó cũng đã có vết sẹo rồi.” Lê Tư Viễn vừa nói xong, Nguyên Sang liền đi vào.
“Nguyên, Nguyên Sang.” Mạc quân có chút giật mình, chọc chọc vai Lê Tư Viễn kêu cậu ta ngẩng đầu lên xem.
“Lê Tư Viễn anh đi cùng với em ra đây một chút.” Nói xong liền nắm Lê Tư Viễn lôi đi.
“Mạc quân, Mạc Quân, tôi vừa mới nhìn thấy Nguyên Sang, ê, Tư Xa đi đâu rồi.” Hứa Ngạn hỏi.
“Bị Nguyên Sang lôi đi rồi.” Mạc quân chỉ chỉ môn phương hướng.
“Hai người bọn họ có đánh nhau hay không, hay mình đi nhìn thử đi?” Hứa Ngạn hỏi.
“Thôi, chuyện của hai người đó, tự hai người đó giải quyết.”
Bên ngoài, xung quanh yẻn tĩnh, “Bang” mà một tiếng, phá vỡ không gian yên lặng xung quanh.
Đánh xong một cái này, Nguyên Sang ngồi bệch xuống đất, ôm mặt khóc rống, Lê Tư Viễn, đứng ở một bên không lên tiếng, sắc mặt không được tốt cho lắm, đứng yên không nói một lời.
“Anh không hề thích em, căn bản không đem em để trong lòng, uổng công em ở bên anh lâu như vậy.” Nguyên Sang nghẹn ngào nói.
Lê Tư Viễn muốn đỡ cô lên, bị cô đẩy ra.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh.” Cô trừng mắt nhìn Lê Tư Viễn, nói xong những lời này, trừng mắt rời đi.
“Đcm!……” Lê Tư Viễn hung hăng đá một cái vào thùng rác.
“Làm con gái khóc thật là kém cõi”. Tống Cảnh Uyên từ bên cạnh đi ra, vốn chỉ muốn ra ngoài này hút thuốc, ai ngờ nhìn được một màng này.
"Cmn! Muốn nghe gì thì nghe." Lê Tư Viễn giọng điệu không được tốt cho lắm: “Đưa ông đây về nhà.”
”Tôi còn có việc, với lại tôi không phải là tài xế của cậu..” Tống Cảnh Uyên hôm nay đến đây cũng là có chuyện cần giải quyết.
Ở một góc khác.
“Như vậy a, cậu nhìn xem.” Kỳ Xán nhìn đến Vương Tây Minh cười lạnh một tiếng: “Quan tâm Lê Tư Viễn như vậy.”
“Cậu không phải cũng rất quan tâm Nguyên Sang sao.” Vương Tây Minh trả lời, hắn không thích nói chuyện cùng với Kỳ Xán.
"Còn không phải bởi vì tôi thích cô ấy, còn cậu thì thích Lê Tư Viễn." Kỳ Xán giọng điệu vẫn không được tốt cho lắm.
“Bệnh thần kinh.” Vương Tây Minh có chút tức giận.
“Có phải bị tôi nói trúng rồi không?”
“Cậu đúng là không có kiến thức, tránh ra để tôi đi vào.” Vương Tây Minh đẩy Kỳ Xán ra liền lập tức đi vào.
Đêm càng khuya, quán bar càng náo nhiệt.
Trần Cung nguyên bản đang khiêu vũ với Vương Tây Minh, quay qua quay lại Vương Tây Minh đã đi đâu mất, giờ hắn phải đi tìm.
“Tây Minh, vừa rồi Lê Tư Viễn có nhắn tin cho tôi, nói cậu ấy có việc về trước, chúbg ta