"Gọi tôi tới đây có chuyện gì không?"
Đám người nhân viên công tác cùng diễn viên quần chúng nhìn nhau không nói gì, mà Vân Mộng Dao ngồi gần đấy lại càng không nói. Cô lơ đãng nhìn ra phí xa, khi vô tình nhìn lướt qua Thẩm Quân Uyên lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình, trên gương mặt, ánh mắt đều là ý cười. Thấy vậy, trên mặt Vân Mộng Dao liền xuất hiện một rặng mây hồng che phủ, cô cúi đầu xuống che dấu sự lúng túng cùng với căng thẳng của mình.
Thấy đán người im lặng giả điếc, Phùng Bá Hưng liền bất đắc dĩ mở miệng noi: "À... Ờ... Mọi người nói muốn rủ cậu tới chơi trò chơi giải trí nhân lúc giải lao."
Nghe Phùng Bá Hưng nói xong, đám người liền trợn trừng mắt nhìn anh ta. Rõ ràng bọn họ không hề có ý mời Trần Đức Chính tới chỗ này mà chỉ muốn mời Thẩm Quân Uyên thôi. Cứ nghĩ rằng sau khi nghe Phùng Bá Hưng nói vậy, Trần Đức Chính liền mắng bọn họ một trận là chỉ biết nghĩ đến chơi bời không chịu rèn luyện như mọi ngày. Nhưng mà ngày hôm nay, Trần Đức Chính lại rất tự nhiên mà ngồi xuống, hơn nữa ông ta còn kéo thêm cả Thẩm Quân Uyên cùng biên kịch của bộ phim tham gia.
Cứ như vậy, đến khi kịp phản ứng lại thì chỗ đám người nhân viên công tác cùng diễn viên quần chúng lại nhiều thêm ba người. Tuy rằng khi Trần Đức Chính ngồi xuống, đám ngườ nhân viên công tác ai nấy đều tỏ ra ai oán, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Quân Uyên cũng ngồi xuống theo Trần Đức Chính thì mắt ai nấy đều sáng rực lên, ánh mắt trao đổi với nhau cực kì lộ liễu, rồi nhìn nhau cười nham hiểm mặc kệ đạo diễn mà bọn họ lúc nào cũng e sợ đang ở nơi này.
Thật đúng là mê trai đầu thai cũng không hết.
"Các cô cậu định chơi trò gì?" Trần Đức Chính hắng giọng nói.
"Đại mạo hiểm."
Trần Đức Chính nghe xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, ông ta hận không thể ngay lập tức đứng dậy bỏ chạy lấy người. Trần Đức Chính cứ nghĩ rằng đám người nhân viên công tác sẽ chơi trò gì đó để giải trí, nhưng không ngờ lại là trò chơi đó. Hiện tại, ông ta đã gần bốn mươi tuổi, đã là một người già rồi vậy sao lại phải chơi trò của chơi của đám thiếu nữ mới lớn, như vậy thì hình tượng nghiêm khắc của ông ta sẽ bị phá hủy mất. Trần Đức Chính nhùn đám người nhán viên công tác, trong lòng có dự cảm không lành, ông ta quay sang nhìn Thẩm Quân Uyên ngồi bên cạnh như thể đã hiểu ra gì đó, hắng giọng, nói: "Mấy người chơi cái trò trẻ con này là có âm mưu gì?"
"Không có âm mưu gì cả." Cả đám người cười hì hì nhìn nhau. Bọn họ làm sao có thể nói bọn họ có âm mưu với Thẩm Quân Uyên chứ.
Trần Đức Chính chỉ cần liếc qua một cái là biết được âm mưu của đám người này, ông ta làm như không biết rồi quay về phía Thẩm Quân Uyên hỏi: "Thẩm tổng có muốn chơi không?"
Lúc này, Thẩm Quân Uyên ngồi bên cạnh Trần Đức Chính cũng có thể cảm nhận mấy ánh nhìn lộ liễu, không một chút che
dấu nào của đám người nhân viên công tác, anh trầm ngâm một lát, sau đó lại nhìn về phía cô vợ nhỏ đang ngồi hóng chuyện gần đó, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: "Cứ chơi thử xem sao, dù sao cũng đang giải lao, cứ để bọn họ thoải mái một chút. Nhưng mà tôi nói trước là tôi không biết chơi đâu đấy."
"Không sao hết, chơi dễ lắm."
"Đúng vậy đó."
"Thẩm tổng chơi trò này phải chơi nghiêm túc đó."
Đám người nhân viên công tác nhao nhao lên tranh nhau nói, Thẩm Quân Uyên đồng ý chơi trò này là cơ hội ngàn năm có một bọn họ không thể bỏ lỡ được.
"Ừm... Tôi phải đi xem lại kịch bản, mọi người cứ chơi đi." Nói rồi, Vân Mộng Dao đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì bị một nhân viên công tác kéo lại và ấn cô trở về vị trí ngồi.
"Không được, cô phải ở lại đây."
"Nhưng..."
"Cứ thả lỏng một chút đi, dù sao thì mấy phân cảnh cũ của cô gần như đã quay xong chỉ cần chờ nam chính tới. Mới vừa rồi phía bên nam chính có gọi điện tới báo cho tôi, bọn họ vướng công việc đột xuất, phải tầm xế chiều mới có thể tới đây."
Cứ như vậy, Vân Mộng Dao bất đắc dĩ phải ngồi lại chơi.
Ngoại trừ Vân Mộng Dao ra, thì cũng có thêm một người nữa không muốn chơi trò này, người đó chính là phó đạo diễn Phùng Bá Hưng. Giờ phút này đây, Phùng Bá Hưng đang cực kỳ hối hận vì đã ở lại với đám người ranh ma này.
Sau khi mọi người ổn định vị trí của mình, một nam nhân viên liền lấy ra một cái chai nhựa, lượng nước bên trong được đổ khoảng một phần tư. Anh ta đặt chai nước trên bàn sau đó vừa hướng dẫn các chơi cho Thẩm Quân Uyên, vừa bắt đầu xoay chai. Trước khi xoay, anh ta có nhìn về phía Thẩm Quân Uyên, hiển nhiên là muốn nhắm vào anh. Nhưng bản thân anh ta không ngờ rằng mình đã tính toán sai. Khi thất nắp chai đang từ từ hướng về phía Thẩm Quân Uyên nhưng lại chậm rãi chỉ về phía của Trần Đức Chính mặt than ngồi cạnh, trong lòng nam nhân viên kia trầm lặng. Anh ta muốn lập tức xoay lại nhưng không ngờ rằng mình bị Trần Đức Chính ngăn cản.
Cứ như vậy, dưới cái nhìn cổ vũ cùng mặc niệm của mọi người nam nhân viên đành phải đưa ra một thử thách oái oăm của mình, trong lòng thì nơm nớp lo sợ.
Cứ như vậy, đám người chơi trò chơi tới khi giờ giải lao kết thúc nhưng chưa một ai trong số những nhân viên công tác có thể bày trò với Thẩm Quân Uyên. Điều này khiến cho đám người bị đả kích nặng nề, ai nấy đều bày ra vẻ mặt ai oán.
Truyện convert hay :
Yêu Long Cổ Đế