Sau khi nghe Thẩm Quân Uyên nói xong, mấy vị đối tác kia chỉ biết âm thầm nhìn nhau, bọn họ biết rõ, Thẩm Quân Uyên cũng đang ám chỉ bọn họ.
Bọn họ cũng đã từng tìm mọi cách để có thể đưa con gái nhà mình tới bên cạnh Thẩm Quân Uyên nhưng hết lần này đến lần khác đều bị anh đuổi trở về.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn cần sự trợ giúp của Thẩm gia, cho nên không thể vì chuyện cỏn con này mà để mất chiếc đùi vàng Thẩm gia được.
Là những người lăn lộn lâu trong thương trường, tất nhiên là bọn họ biết bọn họ nên làm cái gì và không nên làm cái gì.
Cho nên chỉ trong chốc lát, mấy vị dối tác cũng chỉ biết cười trừ rồi gượng gạo chuyển chủ đề.
Nhìn mấy tên cáo già trước mắt, Thẩm Quân Uyên cảm thấy không hứng thú, anh cũng không rảnh mà cùng mấy người này đối đáp, điều duy nhất mà anh muốn làm bây giờ là đi đưa cô vợ nhỏ của mình đi giới thiệu với tất cả mọi người.
Tuy nhiên không cần Thẩm Quân Uyên phải tự mình đi giới thiệu vì kể từ khi nhìn thấy hai người tay trong tay cùng nhau tiến vào trong sảnh khách sạn, mọi người cũng đã ngầm đoán ra mối quan hệ của hai người.
Trong lúc nhàm chán ngồi chờ Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao đã tự mình lấy một ly sâm banh cùng với một chút thức ăn để lót dạ.
Để có thể phô diễn hết vẻ đẹp của bộ lễ phục, Vân Mộng Dao đã nhịn ăn suốt cả một ngày.
Điều này đã chọc cho Thẩm Quân Uyên không vui nhưng anh lại không thể khiến cho cô nghe lời mình, vì vậy mà Thẩm Quân Uyên đã xuống nước yêu cầu Vân Mộng Dao phải ăn nhẹ trước khi tới bữa tiệc để tránh xảy ra chuyện không hay.
Vân Mộng Dao cầm đ ĩa bánh ngọt trong tay, rồi đưa lên miệng ăn.
miếng bánh mềm mại, ngọt ngào, thơm ngon khi cho vào miệng thì giống như miếng kẹo bông gòn mà tan chảy trong khoang miệng.
Ăn được một miếng, Vân Mộng Dao vẫn còn chưa đã thèm muốn ăn thêm nữa thì đột nhiên có một người phụ nữ đi đến và bắt chuyện với cô.
"Xin chào, tôi ngồi đây được chứ?" Hồ Lệ Tinh nói rồi cười nhẹ, trong mắt che giấu tia giảo hoạt khó nhận ra.
"Được, cô cứ tự nhiên." Vân Mộng Dao không hề liếc nhìn cô ta một cái mà chỉ trả lời qua loa cho đúng phép lịch sự.
Dù sao thì đây cũng là bữa tiệc do Thẩm Thị tổ chức, chỗ ngồi cũng chẳng phải là của riêng cô, cho nên cô cũng không rảnh mà quản xem ai ngồi hay không.
Thấy Vân Mộng Dao không để tâm đ ến mình, Hồ Lệ Tinh có chút khó chịu, cô ta nắm chặt tay, khóe môi hơi cong lên.
"Ban nãy tôi thấy cô và Thẩm tổng đi chung với nhau, không biết hai người có quan gì? Là kim chủ và tình nhân sao?"
Nghe Hồ Lệ Tinh nói, bàn tay đang định đưa miếng bánh ngọt vào miệng của Vân Mộng Dao hơi khựng lại, cô đặt chiếc dĩa xuống rồi xoay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, trong lòng không nén nổi cảm giác chán ghét.
Cho đến khi thấy rõ gương mặt của người kia, Vân Mộng Dao mới thoáng sững sờ, cảnh tượng Thẩm Quân Uyên cùng một người phụ nữ đang cùng nhau ân ái trong khách sạn ngày hôm đó không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Mà người