Cuộc nói chuyện dang dở ngày hôm qua đã để lại cho Sở Triệu rất nhiều nghi vấn.
Anh gửi tin nhắn cho cô, muốn hẹn gặp Tố Du, còn ghi cả thời gian và điểm hẹn.
Lần đầu tiên anh chủ động hẹn cô như vậy.
Nếu trước đây khi cả hai còn là vợ chồng, anh cũng như thế này thì cô sẽ hạnh phúc biết bao.
Nhưng xét cho cùng, anh cũng là vì công việc nên mới day dưa hẹn gặp cô, Tố Du không muốn tự mình ảo tưởng.
Vì muốn anh biết cô rất dứt khoát khi đưa ra quyết định không hợp tác, Tố Du kiên quyết không đến gặp anh.
Buổi chiều cô trở về nhà chăm con.
Ở nhà có dì Ly giúp việc hỗ trợ cô việc nội trợ.
Đang cho con bú sữa mẹ, chợt cô nhận được cuộc gọi.
- Lại là anh ấy...!
Cô không nghe máy, Lộ Sở Triệu nhây hơn cô nghĩ, những gì cần nói cô cũng đã nói rất rõ ràng.
Chẳng hiểu anh muốn gì ở cô đây nữa, cô không nghĩ công ty lớn như Juhi lại nằng nặc muốn hợp tác với cô trong khi ngoài kia còn rất nhiều nhà thiết kế tài hoa khác.
Đã trễ hơn một tiếng so với giờ hẹn, một lúc sau, cô nhận được tin nhắn từ anh, xem ra Sở Triệu đã dùng đến biện pháp mạnh: "Tôi vẫn đang chờ em.
Nếu trong vòng nửa tiếng nữa em không đến.
Tôi sẽ đến nhà em".1
Cô toát mồ hôi khi đọc được dòng tin gửi đến, anh điên rồi sao? Tố Du không ngờ anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thậm chí còn muốn đến tận nhà gặp cô.
Lộ Sở Triệu đang uy hiếp cô, rõ ràng là như vậy.
Cô tuyệt đối không thể để anh đến đây được, quan trọng là không muốn anh biết cô đã có bé tiểu Phi.
Giờ cô cũng hết cách, chỉ đành gặp anh một lần để dứt khoát nói rõ thêm lần nữa.
Sau khi dỗ bé cưng ngủ, cô nhờ dì Ly trông nom bé.
Cô bảo phải ra ngoài vì có việc đột xuất.
Nhìn lên đồng hồ, đã sắp đến hạn ba mươi phút, cô rất sợ anh sẽ thật sự tìm đến nhà, chuyện biết được địa chỉ hiện tại của cô có lẽ quá dễ dàng với anh.
Tố Du đành gọi điện cho anh, nói rằng mình đang bận, bảo anh kiên nhẫn chờ thêm một lát.
Rõ ràng Sở Triệu đang làm khó cô, quá đáng lắm.
Tố Du thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, khi ra ngoài cô luôn muốn bản thân chỉnh chu, không thể qua loa được, đặt biệt là đến gặp Sở Triệu.
———————————————
Nhân viên đưa cô đến bàn tiệc dành cho hai người, thật ra đây là bàn ăn dành cho cặp đôi.
Nhìn thấy cô, anh nở nụ cười đắc ý, còn Tố Du thì chỉ muốn đấm vào mặt anh.
Hợp tác kiểu gì mà đòi đến tận nhà người ta.1
Cô vừa định ngồi xuống thì anh đã đứng dậy, rời vị trí bước đến cạnh cô kéo ghế.
Xem ra anh cũng có chút ga lăng.
Anh gọi vài món ăn, đáng lẽ muốn ăn chiều cùng cô, nhưng cô đến muộn nên giờ trời đã tối.
- Em không đồng ý hợp tác với Juhi là vì không muốn liên quan đến tôi?
Trong công việc Sở Triệu vẫn luôn thẳng thắng như vậy.
Nếu anh đã hỏi thẳng thì cô cũng chẳng có gì phải vòng vo.
- Một phần là vậy, bên cạnh đó, hiện tại tôi cũng không có ý định hợp tác với công ty nào cả.
Khoảnh khắc này anh chợt ánh mắt anh tập nhìn cô.
Dáng vóc mảnh mai, thon gọn, gương mặt xinh đẹp, trông không giống phụ nữ đã có con chút nào.
Anh vừa bảo sẽ đến tận