Dì bán hàng nước đăm chiêu, thật lòng nói rõ:
- Nếu vậy thì e rằng khó đấy.
Các con ở xa nên không biết đó thôi, bà Ngọc Xuân đã từng lập lời thề, chỉ truyền nghề cho các cặp vợ chồng.1
Nghe đến đây, cô và anh hoang mang vô cùng, ai ngờ còn có chuyện lạ lẫm thế này.
Tố Du bán tính bán nghi hỏi lại:
- Thật sự bà ấy chỉ truyền bí quyết cho các cặp vợ chồng thôi sao dì?
Sở Triệu cũng bày tỏ sự thắc mắc:
- Bà ấy làm vậy phải chăng là có nguyên do nào khác?
Dì ấy nhìn anh, tỏ ra đồng tình:
- Cậu trai này nói rất phải.
Thật ra, lý do này có liên quan đến chuyện tình giữa bà Diệp Xuân và người chồng quá cố của bà ấy...
Lâu lâu mới được dịp chuyện trò cùng khách phương xa đến, dì bán hàng nước tận tình kể rõ.
Từ thưở còn trẻ, bà Ngọc Xuân đã rất yêu hoa, bà không chỉ đơn thuần thích vẻ đẹp của những bông hoa mà bà ấy còn rất nâng niu chúng.
Do vậy xung quanh nhà bà Ngọc Xuân trồng rất nhiều loài hoa.
Vì yêu hoa nên bà ấy dày công chăm sóc vườn hoa rất tỉ mỉ và điều bà ấy sợ nhất, chính là nhìn thấy những bông hoa mình yêu thương, vun trồng hằng ngày héo úa dần đi.
Hiểu được điều đó, chồng của bà Ngọc Xuân vừa yêu vợ nên đã tìm tòi phương pháp ướp hoa tươi bất tử, mang bí quyết này từ nước ngoài về.
Nhờ đó mà những bông hoa đang nở rộ sẽ được thu hoạch và mang đi ướp với một loại nguyên liệu đặc biệt khiến chúng giữ được trạng thái tươi vĩnh viễn.
Được copy tại == TRÙMtruу ệЛ.V И ==
Cunhx từ đó, vợ bà ấy bước sang kinh doanh hoa tươi bất tử, đặt những bông hoa vào các lọ thuỷ tinh, trang trí đẹp mắt đầy tính nghệ thuật, dùng để làm đồ nội thất trang trí nhà cửa, gắn đèn để biến tấu thành đèn ngủ,...!Tiếng lành đồn xa, khách hàng tìm đến vợ chồng bà ấy ngày càng nhiều, từ đó họ gọi bà là nghệ nhân tạo ra hoa tươi bất tử.
Sau khi chồng Ngọc Xuân mất vì bạo bệnh, từ đó bà ấy mất đi niềm vui trong cuộc sống rồi dần dần bỏ nghề bán hoa tươi bất tử.
Giờ đây bà ấy đang sống cùng người con gái ruột duy nhất.
Bà Ngọc Xuân xem phương pháp ướp hoa tươi bất tử như một minh chứng cho tình yêu của chồng mình, vậy nên bà ấy thể rằng chỉ truyền bí quyết này lại cho những cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết.
Nghe đến đây, Tố Du nhận thấy khó khăn lần này, nào ngờ còn có chuyện bà ấy chỉ muốn truyền nghề lại cho các đôi vợ chồng, căng thật.
Trên đường lái xe đến nhà bà Ngọc Xuân, anh nghiêm túc cất lời:
- Lát nữa chúng ta cứ giả vờ là một đôi vợ chồng.
Cô đưa mắt nhìn anh, vợ chồng mà phải đóng giả, cô không quen với điều này.
- Anh muốn bà ấy tin chúng ta là vợ chồng? Như vậy khác nào gạt bà ấy.
Sở Triệu đã nghĩ rất kỹ, anh không chút chần chừ:
- Vậy em nghĩ còn cách nào khác? Chúng ta cũng không phải xin phương pháp ướp hoa tươi vì mục đích xấu.
Chỉ cần em hợp tác với tôi là được.
Vừa lúc xe dừng bánh trước căn nhà gỗ.
Cả hai bước xuống xe, đứng từ bên ngoài nhìn vào, điều đầu tiên đập vào mắt là một khoảng sân trống, có lẽ là khoảng sân dùng để trồng hoa, nhưng hiệu tại không có hoa nở.
Phía sâu bên trong, ngay trước hiên nhà là một dàn hoa lan đang khoe sắc.
Tiếng chó sủa inh ỏi, bé cún