Sau sự thành công mỹ mãn của tuần lễ thời trang xuân hè ở New York và cả buổi triển lãm trang phục nghệ thuật vừa qua, tên tuổi của Tố Du trong làng thời trang ngày càng có sức nặng.
Công ty Juhi cũng rất biết trọng dụng nhân tài, những người trong công ty cũng nể trọng cô thêm bội phần.
Giờ nghỉ trưa, những đồng nghiệp trong phòng làm việc lần lượt đi ra ngoài, vài người nói với cô:
- Nghỉ trưa rồi, chị vẫn còn chăm chỉ vậy sao?
- Đi ăn trưa thôi Tố Du.
- Nghỉ tay một lát đi.
Cô nở nụ cười, đặt bút vẽ cảm ứng xuống bàn, sẵn tiện tắt luôn màn hình ipad.
Chăm chú vẽ vời mãi trên màn hình khiến mắt cô cũng mỏi dần.
- Mọi người cứ đi ăn trước đi.
Tố Du lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Bách Tiên để rủ cô ấy cùng dùng bữa trưa.
Biết tâm trạng Bách Tiên không tốt, cô muốn bên cạnh an ủi cô ấy.
Vì hai người ở khác bộ phận nên tầng làm việc cũng khác nhau, tình cờ gặp mặt ở công ty là chuyện rất khó xảy ra, chỉ có gọi điện hẹn nhau mới gặp được.
Trong phút giây chờ đợi, sao cô cứ cảm thấy bất an lạ thường.
Đầu dây bên kia liên tục đổ chuông nhưng không có người bắt máy.
Đến khi tiếng "tút...tút" kéo dài kèm theo lời nói của tổng đài thì tắt hẳn.
- Chị ấy đang bận gì sao?
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi cũng rời khỏi phòng làm việc.
Cô tự trấn an bản thân, có lẽ Bách Tiên đang có việc gì đó nên không tiện hoặc chưa thể nghe điện thoại.
Nghĩ đến quán trà sữa ở gần công ty, cô rất thích uống món trà dâu tây ở đó, có lẽ phải đi mua thôi.
Để đến quán, con đường nhanh nhất là đi tắt ngang qua hẻm nhỏ vắng vẻ nằm đối diện cổng sau của công ty.
Tố Du chỉ đi một mình, cô muốn mua nhanh rồi trở về.
Rẽ vào lối quẹo trái, chợt tiếng cự cãi ồn ào truyền đến tai cô:
- Mày đừng hòng thoát khỏi tao.
Đưa hết tiền đây!
Giọng nói của Bách Tiên hét lên đầy bức xúc:
- Đồ khốn, anh lấy bao nhiêu tiền của tôi rồi, cút đi, đừng làm phiền tôi nữa, để tôi yên!
Cô đứng sau vách tường, đưa mắt quan sát, thì ra Bách Tiên không nghe máy vì bị tên cặn bã kia làm phiền.
Chợt hắn hằn giọng giữ tợn, bàn tay đưa vào túi quần, chỉ trong chớp mắt, một chiếc khăn có tẩm thuốc mê đã ép sát vào mặt Bách Tiên.
Cô ấy chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lịm đi trong vài giây.
Tố Du chứng kiến tất cả, cô sững sờ, nỗi hốt hoảng lẫn sợ hãi bủa vây lấy cô.
Trong tình huống cấp bách và quá bất ngờ, cô chưa thể suy nghĩ gì cả...bỗng một âm thành "tạch" lớn vang lên.
Ngay tức khắc, Tố Du ngã ra đất mà chưa kịp cảm nhận thấy đau đớn.
Một tên cao to bặm trợn đứng phía sau cô từ lúc nào, hắn giơ bàn tay rắn chắc cứng như thiếc, đánh mạnh một phát vào sau gáy cô, Tố Du lập tức ngất đi.
Phía trước, tên Lưu Mạch đỡ lấy Bách Tiên, một tên khác cũng xuất hiện, bọn chúng nhìn tên vừa đánh ngất Tố Du rồi cau mày:
- Chuyện gì vậy? Con nhỏ này...
Tên lưu manh vừa ra tay với cô cất lời:
- Nó