Để chuẩn bị đón cô về nhà mà không để Tố Du nghi ngờ, mọi người đã dọn hết đồ đạc cá nhân của cô và bé tiểu Phi sang villa của Sở Triệu.
Tạm thời cô sẽ sống cùng anh như thể cả hai vẫn còn là vợ chồng.
Tuy nhiên, Hàn lão gia vẫn cứ canh cánh trong lòng về chuyện này.
Ông ấy cảm thấy khác nào con gái mình đang bị lừa dối.
Vả lại, nếu vào một lúc nào đó cô nhớ lại tất cả, hẳn sẽ vô cùng đau lòng.
Bên cạnh đó, ông ấy vẫn chưa tin tưởng Sở Triệu.
Hàn lão gia lo rằng anh sẽ bỏ rơi cô, làm tổn thương cô thêm một lần nữa.
Ông ấy muốn nói hết sự thật với Tố Du, thà để cô bị tổn thương bởi sự thật còn hơn được xoa dịu bởi sự lừa dối.
Nhưng khi Hàn lão gia bước đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Sở Triệu đang đúc Tố Du ăn, ánh mắt hạnh phúc, cười nói vui vẻ của con gái khiến lòng ông ấy vừa vui lại vừa đau đớn xót xa, một thứ cảm xúc hỗn loạn.
- Anh có mua nước cam tươi cho em này.
Sở Triệu chu đáo đưa ly nước tận tay cô, còn nhẹ nhàng vén tóc vợ rất thắm thiết.
- Ngày mai về nhà, em muốn ăn gì anh sẽ nói dì Viên nấu cho em.
Cô mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng:
- Em ăn gì cũng được.
Anh vòng hai tay ôm lấy eo cô, Tố Du nhìn thẳng vào mắt anh, người chồng đẹp trai này bây giờ lại yêu thương cô đến vậy, sau khi tỉnh lại cô cứ như được sống trong giấc mơ của mình, trước cô từng ao ước sẽ được Sở Triệu thương yêu, cuối cùng bây giờ cũng đã thành sự thật.
- Vậy anh sẽ nhờ dì Viên nấu vài món bồi bổ cho em.
Nhìn Tố Du hạnh phúc như vậy, bất giác Hàn lão gia lại rơi nước mắt vì thương con gái.
Vốn dĩ lúc nãy đã chuẩn bị sẵn mấy lời nói rõ sự thật, nào ngờ lúc này cổ họng ông ấy lại nghẹn ứ, chân cũng khựng bước mà chẳng thể đi vào trong.
Sâu trong lòng Hàn lão gia, thật sự chất chứa rất nhiều tâm tư và phiền muộn.
Có những chuyện ông ấy chỉ biết im lặng chôn giấu, không thể nói ra cùng ai.
Bây giờ nhìn Tố Du rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy, người làm ba càng thêm xót xa.
- --------------------------------
Căn nhà quen thuộc, nơi cô luôn thấy cô đơn kể từ sau khi lấy anh, nhưng bây giờ nơi đây lại trở thành tổ ấm thật sự.
Nhìn đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu trên tay dì Yến, bản năng làm mẹ trong cô lập tức trổi dậy, cô chủ động muốn bế con, dù bây giờ đối với cô, khoảnh khắc này là lần đầu được gặp tiểu Phi, ấy vậy mà cô lại bế con rất thuần thục.
Dường như cô chỉ bị mất đi ký ức, nhưng những gì thuộc về bản năng và tình yêu của người mẹ đối với con mình, cả cách cô chăm con nhỏ đã trở thành điều quen thuộc như một thói quen.
Chính vì vậy, cô không gặp khó khăn khi tiếp xúc với bé con.
Tiểu Phi bé bỏng thấy mẹ trở về sau mấy ngày không gặp liền nũng nịu tựa đầu vào ngực cô, giọng nói đớt đát chưa rành của tiểu Phi khiến cô xiêu lòng, trái tim như muốn tan chảy:
- M...ẹ...m...ẹ
Cô nhìn