Sự hoài nghi quanh quẩn trong tâm trí cô, Tố Du cẩn trọng bước theo sau anh.
Vào đến nhà, cô chợt khựng bước trong khi Sở Triệu đã đi cạnh gần cầu thang.
- Em đến đây.
Cô cẩn trọng nhìn anh, mọi thứ tuy quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ ở hiện tại khiến Tố Du có sự dè chừng.
Sở Triệu nhỏ nhẹ tiếp tục cất lời:
- Đi theo anh, em sẽ biết rõ mọi chuyện.
Anh cất bước lên lầu, cô cũng chẳng thể làm gì khác, tay bế tiểu Phi mà bước theo Sở Triệu.
Lên đến phòng riêng của anh, Sở Triệu mở cửa ra, cô hơi chần chừ nhưng rồi cũng cùng anh bước vào trong.
Điều đầu tiên đập với mắt cô chính là chiếc nôi quen thuộc.
- Chẳng phải là nôi của tiểu Phi sao?
Cô thốt lên đầy ngạc nhiên, xung quanh còn có vài thùng đựng đồ chơi trẻ em.
Chưa dừng lại ở đó, trên bàn trang điểm cũng có rất nhiều mỹ phẩm, rõ ràng giống hệt những loại cô đang dùng.
Sở Triệu bước đến tủ quần áo, anh mở cửa tủ, va vào tầm mắt cô là những bộ trang phục hết sức quen thuộc.
Trong lúc cô đang ngập ngừng chưa kịp phản ứng thì anh đã cất lời thú nhận tất cả:
- Trong hai tháng em bị mất trí nhớ, em và con đã sống cùng anh.
Cả cơ thể cô run lên vì bàng hoàng, bế chặt tiểu Phi trên tay, cô không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.
Hai tháng qua cô sống cùng chồng cũ, chuyện lạ lùng này sao có thể xảy ra mà cô lại chẳng nhớ gì cả.
- Sao tôi...sao tôi có thể sống cùng anh được?
Nghĩ đến chuyện này, Sở Triệu cảm thấy rất khó xử, nhưng ngay từ lúc bắt đầu đã không phải sự thật thì nhận lấy kết quả đau thương như hôm nay là điều dễ hiểu.
- Anh xin lỗi vì anh đã gạt em, nói rằng chúng ta vẫn còn là vợ chồng...
Nghe đến đây, lý trí cô như một mớ hỗn độn chỉ toàn nút thắt mà chẳng biết phải tháo gỡ thế nào.
Cô bước nhanh đến tủ quần áo, tìm kiếm vali đồ.
Tố Du đặt tiểu Phi ngồi trên giường, cô gom tất cả đồ đạc cho vào vali một cách vội vã.
Nhìn thấy tổ ấm hạnh phúc tan vỡ ngay trước mắt, Sở Triệu cố tìm kiếm chút tia hy vọng, anh giữ lấy tay cô nhưng chỉ một giây sau liền bị cô đẩy ra.
- Ở lại với anh có được không?
Cô vẫn tiếp tục gom hết đồ đạc của mình và tiểu Phi, hành động dứt khoát không chút chần chừ.
Chợt khóe mắt Sở Triệu cay cay.
Trước đây khi cô đặt lá đơn ly hôn ra trước mặt anh, Sở Triệu chẳng chút cảm xúc tiếc nuối, thậm chí khi cô thu dọn đồ, kéo vali rời khỏi nhà anh cũng chẳng hề nửa lời níu kéo.
Có lẽ bây giờ anh đang nhận báo ứng, cô thật sự muốn rời xa anh, chẳng có chút luyến lưu.
Rõ ràng chỉ mới hôm qua thôi, cả hai vẫn còn vui vẻ, ấy vậy mà bây giờ cô lại một mực muốn rời khỏi Sở Triệu.
Một lần nữa, anh nắm lấy bàn tay đang thoăn thoắt thu dọn đồ đặt của cô:
- Tố Du, đừng rời xa anh