Âm thanh của tiếng sét vừa xẹt qua tai cô, cô hoang mang tột cùng, tâm trí lúc này rối như tơ vò.
- Sao chứ? Em nói...chị có thai?
Thái độ ngơ ngác, bàng hoàng của cô khiến nữ nhân viên rất ngạc nhiên.
- Đúng vậy, bác sĩ nói chị đã mang thai được một tháng rồi.
Chị không biết chuyện này sao?
Lúc này tâm trạng cô rối bời, nhìn đâu cũng thấy bủa vây bởi sự bất lực.
Rõ ràng lần trước anh đến nhà cô, sau đêm đó cô đã dùng thuốc tránh thai, sao có thể dính được.
Hơn nữa, chuyện đó chỉ vừa xảy ra khoảng một tuần trước, nhưng hiện tại cái thai đã được một tháng, có lẽ nào...
Cô nghĩ đến khoảng thời gian cô bị mất trí nhớ và sống cùng anh, nếu như vậy chẳng phải sẽ có chuyện sinh hoạt vợ chồng sao? Nhưng cô chẳng nhớ gì cả, vả lại sống cùng nhau như vậy suốt mấy tháng thì e rằng chuyện á.i ân sẽ xảy ra nhiều lần, khổ thật rồi.
*Chú thích*: Vì trước đây cả hai sống chung nên sẽ thân mật rất nhiều lần và trong truyện chỉ miêu tả vài lần điển hình nhưng đó không phải là tất cả.
Nghĩ đến đây, cô đưa tay sờ lên bụng, trong lòng vừa vui vừa lo lắng.
Tiểu Phi vẫn chưa ngưng sữa mẹ mà bây giờ cô lại tiếp tục mang thai.
Thời gian qua cô cũng không phát hiện bản thân có bất kỳ dấu hiệu khác lạ nào của cơ thể.
Tuy nhiên cách đây vài ngày cô nhận thấy mình bị trễ mùa dâu nhưng cứ đinh ninh là chuyện thường tình, vì cô nào nhớ được lúc sống cùng anh cả hai đã cùng nhau làm những gì, vậy nên Tố Du chẳng hề lo lắng hay nghĩ đến chuyện mình có thai.
Hơn nữa, cô cứ lo vùi mình vào công việc và chăm con rồi lại nghĩ đến chuyện giữa cô và Sở Triệu mà quên để ý chu kỳ ra sao, cũng chẳng có triệu chứng ốm nghén, nào ngờ sau khi ngất xỉu tỉnh dậy lại nghe tin bản thân đã có thai, thật sốc không tả nổi.
- ---------------------------------
Trên bàn tươm tất những món ăn cô thích, vậy mà Tố Du nhìn thấy lại nuốt không trôi.
Anh phụ dì Ly dọn cơm, dù cô lạnh nhạt thế nào anh cũng lì lợm đến nhà cô đều đặn mỗi ngày.
Bây giờ cô rất khó xử, rõ ràng đã nghĩ sẽ dứt khoát không quay lại với Sở Triệu nhưng bây giờ lại mang thai con của anh, ông trời thật biết trêu ngươi cô đây mà.
Sở Triệu gắp thức ăn cho cô, nhưng Tố Du vẫn cứ thờ thẫn không chịu động tay vào đũa.
- Sao em không ăn? Em đang có chuyện gì sao? Anh thấy em rất tâm trạng.
Bây giờ nhìn mặt anh cô chỉ muốn đấm cho mấy phát, tốt nhất là đánh anh xỉu luôn càng tốt.
Tan làm đã vác mặt móc đến đây, khi nãy cô đuổi về nhưng anh cứ giả điếc, điên đầu thật.
Chẳng những vậy, hôm nay còn mang hẳn một vali to đùng sang nhà cô, anh nghĩ đây là nơi tị nạn sao? Vô sỉ không còn bút mực nào tả nổi.
- Không có gì.
Cô cầm