Thời gian qua cô cứ mãi lo bận bịu với công việc và chăm con nên ít khi về nhà thăm Hàn lão gia.
Hôm nay cô đưa tiểu Phi đến chơi với ông ngoại, sẵn tiện đích thân dọn dẹp lại nhà cửa cho ba thân yêu.
Bước vào phòng kho, tim cô chợt nhói lên khi nghĩ về khoảng ký ức đau buồn.
Dù nói là căn phòng chứa đồ cũ, nhưng bên trong rất tươm tất và gọn gàng, sàn nhà lót thảm, tường cũng được sơn phủ tỉ mỉ chẳng khác gì phòng ngủ đẹp mắt, chỉ là ít có người vào dọn dẹp nên cảnh vật bên trong khá cũ.
Mọi thứ trong phòng đều được giữ đúng vị trí như lúc mẹ cô còn sống.
Chính vì vậy, ba cô không muốn làm chúng xê dịch quá nhiều nên luôn tự tay vào phòng dọn dẹp chứ chẳng chịu để người làm động vào.
Do giờ đây ba cô tuổi cũng đã cao nhưng vẫn còn ham công tiếc việc, lâu lâu có công trình, ông ấy vẫn nhận, từ đó cũng không có nhiều thời gian để dọn dẹp nơi này thường xuyên.
Căn phòng kho trước đây vốn dĩ phòng làm việc tại gia của mẹ cô, là nơi mẹ cô yêu thích nhất để bà ấy thỏa sức vẽ tranh và sáng tạo.
Trong lòng cô, người mẹ quá cố của mình là một họa sĩ tài hoa và hết lòng yêu thương cô.
Nhưng mẹ cô chẳng may đoản mệnh mất sớm, khi bà ấy mất, cô chỉ vừa tròn mười bảy tuổi.
Nhìn những bức anh mẹ cô vẽ trên khung canvas đang được đặt khắp nơi trong phòng, bất giác Tố Du đưa tay cầm lấy một bức tranh đặt trên sàn.
Lớp bụi thời gian đã nhuốm màu lên bức vẽ, dù thi thoảng vẫn được lâu dọn nhưng mỗi lần bám bụi sẽ khiến bức tranh dần trở nên xưa cũ.
Nhưng từng đường nét trên bức tranh vẽ tĩnh vật này vẫn vẹn nguyên sự sắc sảo, tinh tế.
Nhìn qua thật khó nhận biết đây là ảnh vẽ hay chụp, bởi hoa tay của mẹ cô xuất sắc.
Bà ấy có thể vẽ được tất cả các thể loại tranh và những bức hoạ ấy luôn được bán với giá rất cao.
Cô dùng khăn phủi đi lớp bụi, không dám dùng lực chà sát để lau vì sợ ảnh hưởng đến màu sắc của tranh vẽ.
Đối với cô, tất cả những bức vẽ của mẹ là những di vật hết sức vô giá.
Nhìn ngắm lại tổng quan căn phòng, lòng cô bồi hồi nhớ lại vô vàng ký ức lúc mẹ còn sống.
Bước đến cạnh chiếc bàn gỗ, nơi mẹ cô hay ngồi ngẫm nghĩ suốt nhiều giờ để lên ý tưởng cho các bản vẽ.
Cô lau sạch mặt bàn và các vật dụng rồi đưa tay mở hộc tủ ra xem những món đồ bên trong.
Ánh mắt tập trung nhìn vào chiếc điện thoại đã cũ được đặt trên cùng của vài quyển tiểu thuyết đều có chung một tựa đề "Way out in the dark".
Cô bỗng nhớ lại, đây chính là những quyển tiểu thuyết trinh thám mà mẹ cô yêu thích nhất của tiểu thuyết gia Tĩnh Âu.
Tố Du xem kỹ lại hai chồng sách đặt cạnh nhau trong hộc tủ, có tổng cộng chín quyển, mẹ cô đã mua gần như trọn bộ của tập tiểu thuyết này.
Vì mẹ cô rất thích truyện của vị tác giả Tĩnh Ân nên cô cũng từng để tâm đôi chút.
Cô biết rõ hiện tại ông ấy đã giải nghệ sau khi viết nốt quyển thứ mười, cũng là tập cuối cùng trong bộ tiểu thuyết "Way out in the dark".
Nhưng tiếc thay, khi tập thứ mười xuất bản thì mẹ cô đã mất nên không có cơ hội