Không tìm được dây sạc phù hợp, trong lòng cô cứ canh cánh khó chịu, cô cầm điện thoại của mẹ trên tay, nhìn ngắm một lúc khá lâu, nhưng chỉ thấy bế tắc.
Nhìn thấy vợ mấy ngày nay cứ hay nhìn chiếc đoạn cũ rồi thẫn thờ, anh bước đến ngồi cạnh cô, không quen vòng tay ôm cô vào lòng rồi cầm lấy chiếc điện thoại trên tay cô xem thử.
- Loại máy này đã xưa rồi thì phải, hiện tại cũng không còn sản xuất nữa.
Cô tựa đầu vào ngực anh:
- Đúng vậy, em đã đi hỏi rất nhiều cửa hàng, nhưng không nơi nào có bộ sạc của điện thoại này cả.
Sở Triệu ngẫm lại một lúc rồi cất lời:
- Máy này đã cũ lại không dùng trong thời gian dài, anh nghĩ cho dù em có mua được dây sạc cũng không thể khởi động được đâu.
Cô chợt nhận ra lời anh nói rất có lý, Tố Du chỉ nghĩ đến việc tìm cách sạc được pin điện thoại mà quên mất điều này.
- Phải rồi, đã lâu như vậy, có lẽ điện thoại cũng không còn dùng được.
Em muốn xem nội dung bên trong điện thoại của mẹ xem như lưu lại kỷ niệm.
Nhưng nếu không được thì cũng đành chịu thôi.
Trông cô có vẻ buồn nên anh cố tìm cách cứu vãn, anh muốn thực hiện mong muốn của vợ, dù chuyện này dường như hơi khó.
- Anh có một người bạn là thợ sửa điện thoại.
Để anh hỏi thử xem sao.
Cô ngước mắt nhìn anh rồi chợt hôn lên má Sở Triệu.
- Thưởng cho anh đó.
Anh mỉm cười, dày mặt mà quay đưa má kề sát mặt cô:
- Còn bên này nữa.
Cô hơi ngượng ngùng nhưng cũng nhẹ nhàng ôm lên má anh, mỗi lần có cơ hội anh đều rất biết nắm bắt, chồng cô bây giờ ngày càng tiến bộ.
- -------------------------------
Sau vài ngày chờ đợi, cuối cùng cô cũng nhận lại chiếc điện thoại.
May mắn thay khi cửa hàng người quen của Sở Triệu vẫn còn lưu giữ những bộ sạc của các dòng máy cũ.
Ngoài ra, họ đã thay pin điện thoại và sửa chửa lại để chiếc điện thoại cũ có thể sử dụng được, tuy nhiên chỉ là dùng tạm.
Sở Triệu tranh thủ giờ nghỉ trưa, anh trở về nhà đưa điện thoại cho cô, dùng cơm cùng vợ xong thì tiếp tục đi làm.
Tố Du mở máy lên xem, nhưng điện thoại có cài pass.
Màn hình khoá điện thoại là ảnh của cô ngày còn nhỏ, lòng cô càng dâng lên cảm giác nhớ nhung người mẹ quá cố.
- Mật khẩu là gì đây.
Cô bấm thử ngày tháng năm sinh của mẹ, nhưng máy báo không đúng mật khẩu.
Tố Du thử lại với ngày sinh nhật của ba và cả cô, nhưng cũng không đúng.
Gia đình cô vốn dĩ rất tôn trọng quyền riêng tư của nhau nên chẳng ai hỏi mật khẩu điện thoại ai cả, cũng chưa từng dùng chung máy.
Vậy nên cô thật sự không biết pass, hơn nữa cũng đã lâu, dù có từng biết qua cũng không thể nhớ nổi.
Tiểu Phi bé nhỏ đang ngồi chơi trên giường, cậu bé cầm món đồ chơi rồi bò vào lòng mẹ.
Cô mỉm cười ôm lấy con trai, ôm lên hai má phúng phính của nhóc.
Chợt Tố Du nhớ đến những đoạn clip trước đây cô đã quay lại khi ra ngoài cùng mẹ.
Để lưu giữ kỷ niệm, cô đã đăng những đoạn clip đó lên tài khoản mạng xã hội của mình và để chế độ chỉ mình tôi để có thể mãi lưu giữ những ký ức đẹp về bà ấy.
Khi thấy nhớ mẹ, cô có thể tìm xem lại bất kỳ lúc nào.
Tố Du ôm tiểu Phi vào lòng, cô mở laptop, lục tìm những clip ngày xưa cô đã quay lại khi đi ăn uống cùng mẹ.
Sau một lúc lướt tìm, cô đã bấm vào rất nhiều đoạn clip để xem thử, đến khi