Ngày thường Sở Triệu đã quen với việc đến công ty làm việc, khi ở nhà anh sẽ cùng cô chăm con.
Vậy mà bây giờ phải nằm một chỗ, vì vết thương mới khâu lành nên anh chưa thể cử động nhiều như bình thường để tự sinh hoạt được.
Cô nấu cháo bồi bổ cho anh, cẩn trọng thổi từng muỗng rồi đúc cho chồng.
- Có ngon không?
Anh gật đầu:
- Em nấu món nào cũng ngon cả.
Cô nở nụ cười, chồng cô thật biết nịnh vợ, còn dẻo miệng đến vậy.
- Tối nay em cứ về với con đi, mấy đêm qua em đã ở lại rồi, con chắc trông em lắm.
Anh lo cô ở qua đêm ở bệnh viện sẽ ngủ không ngon giấc, dẫn đến kiệt sức.
Sở Triệu muốn cô về nhà ngủ để nghỉ ngơi nhưng cô vẫn quyết ở lại với anh.
Cô cũng lo và nhớ con, nhưng Tiểu Phi còn nhỏ, không nên ở bệnh viện lâu, vậy nên cô đã không đưa bé vào thăm anh.
- Dù sao con cũng có dì Yến chăm sóc rồi.
Lát trưa em sẽ về với con một lát, đến chiều sẽ vào viện với anh.
Anh nắm lấy tay cô, lúc này chỉ lo vợ sẽ vất vả.
- Như vậy cực cho em quá.
Dù sao ở đây cũng có mẹ rồi, em về chăm con rồi nghỉ ngơi đi.
Cô vẫn nhất quyết không chịu, dù biết vẫn có người chăm sóc anh, nhưng chỉ khi ở cạnh Sở Triệu cô mới cảm thấy an tâm.
- Em muốn ở lại với anh mà.
Để em gọt táo cho anh.
Sở Triệu say mê nhìn cô, ánh mắt của người đàn ông nghiện vợ.
- Em à, anh muốn...đi giải quyết nỗi buồn.
Cô đặt quả táo và dao xuống bàn.
Đi toilet thì cứ bảo là đi toilet thôi, còn bày đặt hoa mỹ, cô chỉ biết bó tay, anh làm như cô và anh chỉ mới yêu nhau không bằng.
- Để em dìu anh, nào, từ từ thôi.
Cô cẩn trong đỡ Sở Triệu đứng dậy, cũng may WC chỉ cách giường bệnh vài bước chân nên anh không cần phải đi quá nhiều.
Cô nhẹ nhàng chỉnh anh đứng đúng vị trí, vừa định bỏ ra ngoài thì Sở Triệu đã nắm tay cô giữ lại:
- Anh không tự kéo quần được.
Lại rắc rối nữa đây, tên Lộ Sở Triệu này là thật sự không tự kéo được hay là giả vờ để nhõng nhẽo.
Chỉ kéo nhẹ xuống một cái là được rồi, có vậy cũng không tự xử được, vô sỉ hết thuốc chữa.
Nhưng vì anh vừa phẫu thuật được bốn ngày, vết khâu vẫn còn mới, nói gì đi nữa thì kỹ lưỡng vẫn hơn.
Cô khép hờ mắt vì sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy rồi đưa tay kéo nhẹ quần anh xuống.
Một phát ăn ngay, cô ngay lập tức quay lưng lại, vừa định bước ra ngoài thì anh lại nói:
- Vợ à, còn quần đùi nữa.
Cô chán không nói nên lời, dù cả hai đã từng abcd đủ kiểu, nhưng đó là khi ở trên giường, có sự mùi mẫn nhất định nào đó, còn đương không bảo cô tụt quần anh xuống, ôi trời cô ngại chết đi được.
Tố Du đành quay lại, tiếp tục khép nhẹ mi mắt mà làm nhiệm vụ.
Thấy cô có vẻ "chật vật"