Chuyện Lộ lão gia bị bắt còn chưa nguôi ngoai, bây giờ mẹ anh lại cho anh biết một tin gây sốc như vậy, tâm trạng của anh cũng chẳng thể hỗn độn thêm được nữa.
- Mẹ nói...thật sao? Con không phải là con ruột của ba?
Lộ phu nhân nắm lấy tay anh:
- Điều mẹ vừa nói hoàn toàn là thật.
Vậy nên con đừng vì chuyện này mà tự dằn vặt mình nữa.
Tố Du đang rất lo cho con.
Từ trong phòng ăn, Tố Du bước ra ngoài, thấy Lộ phu nhân đến đây nên cô có chút ngạc nhiên.
- Mẹ à, sao mẹ...
Bà ấy rất bất ngờ khi cô ở nhà anh, hóa ra đôi trẻ đã về bên nhau, vậy mà bà ấy cứ lo suốt mấy ngày liền.
- Con cũng ở đây sao?
Thấy anh và cô đã cơm lành canh ngọt trở lại thì bà ấy rất yên lòng.
Dẫu sao cũng đã có con với nhau, cô lại đang mang thai, các bé cần có một gia đình trọn vẹn.
Vả lại, rõ ràng cả hai vẫn rất yêu nhau, chỉ cần nhìn nhận thông suốt mọi chuyện thì ắt hẳn sẽ tìm được hướng giải quyết để tâm can mỗi người được thảnh thơi.
- Chuyện con không phải là con ruột của ba, rốt cuộc là thế nào vậy mẹ?
Nhắc đến chuyện này, Lộ phu nhân vừa xấu hổ lại xen lẫn sự mủi lòng.
Hơn hai mươi bảy về trước, khi bà Chi Linh mang thai con trai và được Lộ lão gia cưới làm vợ nhỏ (tuy nhiên không có hôn thú), lúc đó Lộ phu nhân đã cảm thấy địa vị của bà ấy trong gia đình đang bị lung lay dữ dội.
Điều Lộ phu nhân không thể hiểu, chính là việc bà ấy đã đi khám sức khỏe và mọi kết quả đều cho thấy cơ thể bà ấy hoàn toàn sẵn sàng cho việc mang thai.
Hơn nữa, trong sinh hoạt vợ chồng, bà ấy và Lộ lão gia chưa từng dùng biện pháp, ấy vậy mà bà ấy lại không mang thai, trong khi bà Chi Linh chỉ lên giường với ông ta một lần đã lập tức có bầu.
Đi đến bước đường cùng, Lộ phu nhân đành trở về quê, tìm đến người yêu cũ vẫn ngày ngày nhớ mong bà ấy, người bà ấy đã chia tay tuyệt tình để theo người chồng giàu có.
Lộ phu nhân cầu xin ông ấy giúp đỡ, và rồi, bà ấy đã mang thai với người yêu cũ nhưng lại lừa dối nói rằng cái thai là cốt nhục của Lộ lão gia.
May mắn thay, đứa bé trong bụng Lộ phu nhân cũng là con trai.
Hiện tại cha ruột của Sở Triệu đã có vợ con và ông ấy vẫn đang sống ở quê (cũng là quê của Lộ phu nhân)..
Ông ta một đời làm việc ác, đến cuối cùng thì chẳng hề có một mụn con ruột.
Hết lòng tôn thờ chủ nghĩa "trọng nam khinh nữ" để rồi được gì? Một phần ba cuộc đời còn lại chôn thân nơi ngục tù, từng giàu có nứt tiếng, trăng hoa đủ đường, nhưng ngoảnh đầu nhìn về quá khứ lại nhận ra bản thân dùng cả thanh xuân để nuôi con của kẻ khác!
Kể cả Lộ phu nhân và bà Chi Linh, vì ham mê tài sản, vật chất, muốn được "ngồi mát nhưng ăn bát vàng" nên đã che giấu sự thật.
Nhưng đến cuối cùng, họ cũng chẳng nhận lại được gì cả.
Thứ không phải của mình, dù có cố gắng tranh giành cả đời cũng chẳng thể có được.
Tuy ông ta nhởn nhơ hơn một thập kỷ sau khi gây ra tội ác tày trời.
Nhưng xét lại, lão có thật sự hạnh phúc? Cuộc sống của lão có ngày nào yên ổn mà không đêm nào mơ thấy ác mộng?
Cái kết của ông ta ngày hôm nay có thể không phải là thích đáng nhất, nhưng sẽ là cái kết hoàn hảo nhất.
Cuộc sống chưa chắc đã công bằng, nhưng chắc chắn sẽ luôn cân bằng.
- --------------------------------
- Anh quyết định kỹ rồi sao?
Sở Triệu nhìn người anh trai, bây giờ cả hai đã biết sự thật, anh và Vu Tuấn chẳng hề có cùng huyết thống.
- Anh quyết định rồi, có lẽ sang nước ngoài một thời gian sẽ là cách tốt nhất để anh nhìn nhận lại mọi thứ.
Hai anh em đã hẹn gặp nhau để nói rõ những khúc mắc cũng như biết cố đã xảy ra.
Vu Tuấn nói lời xin lỗi anh vì trong giây phút bồng bột, thiếu suy nghĩ đã khiến Sở Triệu xém chút ảnh hưởng đến tính mạng.
Đồng thời, anh ấy cũng muốn gửi lời chúc phúc đến anh và