Tôi kết hôn với Tiêu Lạc Thiên đã được hai năm, mong có con cũng gần hai năm rồi nhưng suốt hai năm vẫn chưa có. Tại sao trong thời gian ngắn như vậy tôi lại có thể mang thai? Hơn nữa còn là lúc mà tôi và Khưu Thiên Trường xảy ra quan hệ.
Tôi rất sợ hãi, không biết đứa bé là của ai. Dù đứa bé là của Khưu Thiên Trường hay Tiêu Lạc Thiên, tôi cũng không muốn.
Tôi đang chuẩn bị ly hôn với Tiêu Lạc Thiên, nếu bây giờ mang thai thì đứa bé sẽ bị ảnh hưởng.
Lúc này Tiêu Lạc Thiên cầm một cốc nước bước vào, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy: "Vợ ơi, nước ấm đây, em uống chậm một chút, có hơi nóng."
Vừa nói anh ta vừa thổi cốc nước rồi mới từ từ đưa đến miệng tôi, còn lo tôi bị nóng.
Bình tĩnh, Đường Vân, phải thật bình tĩnh, tôi tự nói với bản thân.
Mặc dù căng thẳng đến nỗi lưng áo ướt đẫm mồ hôi nhưng tôi vẫn giả vờ bình tĩnh, cầm lấy cốc nước từ tay anh ta: "Để em tự uống."
Lúc trước chỉ cần anh ta hỏi thăm tôi một câu cũng đã khiến tôi vui vẻ mấy ngày, còn bây giờ tôi chỉ cảm thấy mất tự nhiên.
Anh ta không nói chuyện, chỉ ngồi ở bên giường nhìn tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến phát hoảng, có tật giật mình, tôi sợ anh ta nhận ra điều gì đó, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Tôi cố gắng uống nước, sau khi uống xong cũng đã gần nửa tiếng.
Tôi định đợi cho đến khi anh ta hết kiên nhẫn nhưng có vẻ như hôm nay tâm trạng của anh ta khá tốt, yên lặng ngồi đợi tôi uống hết cốc nước.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể uống hết rồi nói: "Em có hơi mệt nên đi ngủ trước đây."
Anh ta kéo tay tôi: "Vợ à, anh có chuyện muốn nói với em."
Tôi rất sợ, anh ta có thể đừng nói nữa được không?
Lúc đó tôi không hề để ý rằng vào lúc hoảng sợ nhất, màn hình điện thoại trên tay tôi dừng ngay số của Khưu Thiên Trường.
Anh ta kéo tôi ngồi dậy, hai tay đè lên vai tôi.
Tôi tưởng anh ta lại muốn đánh tôi, cả người run lên, ngả người về phía sau ngay lập tức.
Nhưng phía sau là giường và bức tường, tôi không thể lùi được nữa.
“Vợ ơi, anh xin lỗi.” Đây là lần đầu tiên anh ta xin lỗi tôi.
Tôi: “Cái gì?” Tôi đang bị ảo giác sao?
Anh ta tiếp tục nhắc lại một lần nữa: "Vợ à, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi."
Lần này thì tôi đã nghe
rõ, thực sự là anh ta đang xin lỗi tôi.
Tôi vẫn không hiểu tại sao anh ta lại xin lỗi. Bởi vì hiểu lầm mà đánh tôi sao, dù rằng đó cũng không phải là hiểu lầm. Vậy có phải anh ta sẽ thừa nhận với tôi chuyện anh ta… ngoại tình?
Tốt nhất anh ta không cần thừa nhận bởi nếu tôi không tha thứ cho anh ta, tôi lại là người có lỗi.
Nhưng có vẻ như tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện anh ta nói là: “Tối nay anh có một cuộc xã giao, anh sợ uống nhiều rượu về sẽ khiến em khó chịu, cho nên anh mới gọi Mẫn Mẫn đi theo, đỡ rượu giúp anh."
Mẫn Mẫn? À đúng rồi, đó là tình nhân của anh ta, suýt nữa thì tôi đã quên mất cô ta tên Lý Mẫn.
Tôi "Ồ!" một tiếng, không nói gì cả.
Anh ta không biết tôi đang nghĩ gì, nói một lần nữa: "Vợ ơi, sau này anh sẽ không làm vậy nữa, em tha thứ cho anh nhé."
Tôi chỉ ừ một tiếng, tôi cá năm trăm nghìn là anh ta sẽ tiếp tục như thế nhưng tôi không nói ra.
Anh ta lại nói tiếp: “Vợ à, sau này em muốn đâu chơi thì nhớ gọi điện cho anh. Nhất định anh sẽ dành thời gian đi với em”.
Ý là anh ta vẫn còn nghi ngờ tôi và Khưu Thiên Trường, từ giờ không muốn tôi thân thiết với anh ấy nữa.
Cũng được thôi, những chuyện này không nên nói quá sâu, nên dừng lại: "Về sau em sẽ không đi gặp anh ấy một mình nữa."
Thấy tôi đồng ý, anh ta nở nụ cười: “Em đúng là một người vợ tốt."
Tiếp đó anh ta định ôm lấy tôi nhưng bị tôi né ra, không phải tôi chán ghét hay tức giận với anh ta mà là tôi cảm thấy không quen. Tôi không muốn tiếp xúc thân thể với anh ta.
Có vẻ anh ta không hài lòng lắm, thấy anh ta sắp nổi giận, tôi vội chuyển chủ đề: “Em còn hơi chóng mặt, anh pha cho em một cốc đường đỏ đi.”
Truyện convert hay :
Nông Gia Tiểu Phúc Nữ