“Tôi sẽ lấy cho em!” Sau khi Khưu Thiên Trường đi, anh ấy nhanh chóng mang rượu đến cho tôi, hai chai rượu vang đỏ và hai chai vodka.
Tửu lượng của tôi rất tốt, trước đây, để bàn chuyện làm ăn, tôi đã từng uống rất nhiều rượu, uống điên cuồng. Thế nên, uống hơn nửa chai rượu vang đỏ rồi mà vẫn còn tỉnh táo, tôi dứt khoát cầm luôn cả chai, dốc ngược vào miệng. Khưu Thiên Trường thấy thế thì giật chai rượu lại.
“Uống nhiều rượu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Anh ấy chăm chú nhìn tôi, ánh mắt mang theo nỗi buồn mà tôi không thể hiểu được.
“Nhưng tôi muốn uống, Khưu Thiên Trường, anh để cho tôi uống đi, có được không? Tôi yêu thầm anh ta mười mấy năm, kết hôn với anh ta hai năm, tại sao trong mắt anh ta, tôi lại hệt như một cái xe buýt vậy, mãi mãi không bao giờ có nổi chút tôn trọng nào. Rốt cuộc thì tôi đã làm sai cái gì cơ chứ?"
Cuối cùng Khưu Thiên Trường cũng trả lại rượu cho tôi. Tôi vừa uống vừa kể cho anh ấy nghe quá khứ của mình và Tiêu Lạc Thiên, những câu chuyện ngày xưa, khi mà tôi thầm yêu Tiêu Lạc Thiên, những lúc Tiêu Lạc Thiên làm tôi bẽ mặt, rồi lại cho tôi một tia hy vọng.
Tiêu Lạc Thiên thật sự rất tàn nhẫn, nếu đã không yêu thì đừng cưới tôi, nếu đã không thích thì đừng gieo hy vọng cho tôi hết lần này đến lần khác, mỗi khi tôi tuyệt vọng và muốn từ bỏ, thì anh ta lại cho tôi một tia hy vọng, mãi đến khi vượt quá giới hạn, hoàn toàn phá nát chút ảo tưởng cuối cùng của tôi.
“Sau này đừng nhớ đến anh ta nữa, em có thể nhớ tới tôi!” Khưu Thiên Trường cầm ly rượu, uống với tôi. Tôi nghe thấy vậy thì bật cười, gần đây, không phải lúc nào tôi cũng nghĩ đến Khưu Thiên Trường, anh ấy đối xử với tôi thật sự rất tốt, tốt đến nỗi tôi muốn đắm chìm vào.
Tôi vừa hát ngày mai là một ngày tốt lành vừa lau nước mắt, nếu ngày mai, khi tỉnh dậy, thật sự là một ngày tốt lành, vậy thì tuyệt vời biết mấy. “Khưu Thiên Trường, hát với tôi, nhanh lên, hát ngày mai là một ngày tốt lành. Tôi muốn nghe.”
Uống nhiều rượu rồi tôi cũng bắt đầu làm nũng. Tôi biết Khưu Thiên Trường sẽ không làm tôi tổn thương hay từ chối tôi, vậy nên tôi cứ thế mà tùy hứng. Cảm giác đó thật sự rất vui vẻ, hóa ra, tôi cũng có một người đàn ông để cho tôi làm nũng.
Giọng của Khưu Thiên Trường rất có từ tính, có cảm giác khàn khàn. Lúc hát, giọng anh trầm thấp, rất có sức quyến rũ. Đặc biệt là khi anh ấy nhìn tôi, khóe mắt của anh thực sự giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Tôi nhìn anh đến ngây người, như thể đã bị mê hoặc vậy, chậm rãi đưa tay đến gần anh, vuốt ve khuôn mặt đẹp của anh. Anh ấy cũng không hề lùi lại, mà còn tiến tới,
ôm tôi vào lòng.
Tôi ngồi trên đùi anh ấy, anh ấy hát cho tôi nghe, nghe một hồi, chẳng biết ai là người chủ động, sau đó, chúng tôi hôn môi nhau.
Nụ hôn của Khưu Thiên Trường rất dịu dàng. Đầu tiên là chạm nhẹ vào môi tôi, rồi cọ thử vài cái. Sau khi thấy tôi không đẩy ra, anh ấy dùng lưỡi vẽ lên môi tôi một cách chậm rãi, như thể muốn khắc ghi bóng hình tôi vào tận sâu trong tâm trí. Hương thơm ngọt của rượu vang đỏ vương trên môi anh, khiến tôi chìm đắm, hơi thở quấn quýt lẫn nhau, dưới tác dụng của cồn, tôi không kiềm chế được, kéo cà vạt của anh ấy.
Anh ấy cạy môi tôi ra, chầm chậm chiếm lấy không khí trong miệng tôi, liên tục càn quét từng ngóc ngách, mãi cho đến khi tôi không thở được thì mới chịu buông môi tôi ra, bắt đầu tấn công xương quai xanh của tôi…
Khi tỉnh táo lại, tôi đã bị anh ấy đè trên ghế sô pha rồi, thân hình bốc lửa của anh áp sát vào người tôi, dịu dàng vuốt ve từng tấc da thịt của tôi, khi anh ấy len lỏi vào giữa hai chân tôi, trong nháy mắt, tôi muốn lùi bước…
Dường như Khưu Thiên Trường đã phát hiện ra suy nghĩ của tôi, vậy mà lại buông tôi ra, lấy chăn bông đắp lên người tôi, tôi ôm chăn, thì thào: "Thực sự xin lỗi!”
Nếu tôi làm chuyện đó với anh ấy thật, thì những gì tôi nói với Tiêu Lạc Thiên sẽ trở thành một trò hề mất thôi. Bỏ qua những chuyện trả thù méo mó lúc ban đầu, tôi vẫn không thể nào vượt qua được rào cản trong lòng.
Tôi muốn rời khỏi Tiêu Lạc Thiên, rời khỏi anh ta một cách ngay thẳng.
“Không cần phải nói câu xin lỗi, tôi hiểu rõ em đang nghĩ gì.” Khưu Thiên Trường nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu tôi, an ủi: “Nghỉ ngơi cho tốt đi. Em mới xuất viện có vài ngày, không nên thức đêm tập thể dục đâu.”
Tôi ngước nhìn Khưu Thiên Trường, anh ấy thực sự là một người đàn ông rất chu đáo, anh ấy không chỉ quan tâm đến tâm trạng của tôi mà còn quan tâm đến sức khỏe của tôi. Thấy tôi cứ nhìn anh ấy mãi, Khưu Thiên Trường hỏi tôi: “Sao thế? Yêu tôi rồi hả?”
Truyện convert hay :
Bá Ái Thành Nghiện: Mục Tổng Giá Trên Trời Tiểu Tân Nương