Hai năm vừa qua, coi như là tôi đã nuôi một con mèo hay một con cún nên trong lòng cũng có chút tình cảm, nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi ngoài sự khinh bỉ và chế nhạo ra thì chẳng có một chút cảm xúc nào khác cả.
Tôi mở đơn ly hôn ra, trong đó có viết rất rõ ràng, yêu cầu tôi phải rời khỏi nhà, lý do rất đơn giản, tôi đã ngoại tình, có quan hệ bất chính với với nhiều người đàn ông, kèm theo đó là một tệp những bức ảnh, đều là ảnh chụp tôi cùng với những người đàn ông khác, thậm chí có cả cả ảnh chụp Tống Văn Kiệt và Đỗ Thành An. Nhìn những bức ảnh trước mặt, đầu óc tôi dường như chẳng nghĩ được gì nữa.
Tiêu Lạc Thiên anh rốt cuộc trơ trẽn đến mức nào với có thể viết ra những lời này, tôi cười lạnh một tiếng, tiếng cười quái dị đến ngay cả tôi cũng cảm thấy rợn gai ốc, “Tiêu Lạc Thiên, quen biết anh đã nhiều năm vậy rồi mà đến bây giờ tôi mới phát hiện ra anh lại không biết xấu hổ đến mức này. Lúc anh viết ra những lời này, anh đã quên rằng anh đã cùng Lý Mẫn ở bên nhau thế nào sao?
“Đây không phải là sự thật, Đường Nguyên, tôi không muốn ở đây mất thời gian nói chuyện vô nghĩa với cô nữa, đơn ly hôn tôi đã ký rồi, từ đó đến nay chúng ta không còn nợ nhau bất cứ điều gì nữa.” Tiêu Lạc Thiên thúc giục.
"Được, hai chúng ta không còn duyên nợ gì với nhau nữa. Nhưng để cưới Nhan Như Ngọc, anh lại có thể đổi trắng thay đen, bôi nhọ thanh danh của tôi như vậy, chẳng qua anh thể hiện mình là người vĩ đại thôi. Anh cho rằng tôi sẽ để cho cho anh được như ý muốn à?" Lửa giận trong lồng ngực của tôi từ từ bùng cháy.
Tôi không cách nào khống chế được ngọn lửa bùng cháy cùng những ý nghĩ điên cuồng trong lòng, hét lên: “Anh cũng đừng có mơ tôi sẽ kí vào đơn ly hôn này, có bản lĩnh thì anh cứ việc ở bên Nhan Như Ngọc, cho dù anh có làm thế nào đi chăng nữa cô ta cũng chẳng thoát được cái kiếp trở thành kẻ thứ ba đâu.”
Mặt Tiêu Lạc Thiên chợt biến sắc, giơ tay lên tát tôi một cái thật mạnh, “Đường Vân, cô cưới tôi không phải vì tiền sao? Vì tiền thì gì cô cũng dám làm phải không? tôi nói cho cô biết, một đồng tôi cùng không cho cô, cô muốn gây chuyện với tôi chứ gì? Tôi sẽ chống mắt lên xem cô làm được gì.”
Tôi đưa tay lên che mặt, hung hăng nhìn thẳng vào anh ta, không một chút nao núng: "Tiêu Lạc Thiên, anh có bản lĩnh thì hãy đưa ra chứng cứ ngoại tình của tôi. Nếu không, tôi sẽ đăng tải đoạn video của anh cùng Lý Mẫn lên mạng. Tôi muốn xem xem, liệu khi xem đoạn video này rồi, Nhan Như Ngọc còn muốn kết hôn với anh nữa không. "
Khuôn mặt của Tiêu Lạc Thiên càng lúc càng tối sầm lại, có lẽ thực sự sợ tôi sẽ làm như vậy, rồi nặng nề tát tôi một cái, "Tiện nhân, hôm nay cô
không ký, tương lai tôi cũng sẽ bắt cô phải kí."
Anh ta nổi điên, xông tới đánh tôi ngã xuống đất, rồi nhào đến xé quần áo của tôi, vừa xé quần áo vừa không ngừng tát tôi, tôi bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, cảm giác xung quanh toàn là sao, bạo lực gia đình lại tăng lên. Đây là lần đầu tiên Tiêu Lạc Thiên đánh tôi như thế này.
Tôi không những không sợ mà còn rất tức giận, tôi cũng liên tục xé xác anh ta, Tiêu Lạc Thiên hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi, cưỡng bức tôi phát sinh quan hệ, tôi không tình nguyện một chút nào, bây giờ cùng anh ta quan hệ, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Thấy anh ta sắp khống chế được mình, tôi vội lấy cái gạt tàn thuốc lá ở trên bàn đập vào đầu anh ta, cái gạt tàn rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, máu tươi trên trán không ngừng chảy xuống, bị tôi đánh một quả làm cho choáng váng, anh ta ngây người nhìn tôi.
Tôi nhân cơ hội đẩy này anh ta ra, chạy ra sau ghế sô pha cầm chiếc bình trên bàn lên, nếu anh ta còn dám xông tới thì tôi sẽ đập bình hoa này vào người anh ta, Tiêu Lạc Lạc đứng đó nhìn một lúc lâu, ánh mắt đầy phức tạp.
Trước đây, mỗi khi anh ta chuẩn bị dịu dàng với tôi một chút, ánh mắt anh ta đều như vậy, nhưng lần này, ánh mắt ấy đặc biệt phức tạp, nhưng tôi chẳng muốn quan tâm đến điều này nữa. Anh ta như lại nghĩ đến điều gì đó mới sực tỉnh lại, từng bước từng bước đi ra cửa, nhân lúc anh ta chưa phát điên liền tháo chạy.
Cũng may là hôm nay tôi mặc một bộ quần áo thể thao kiểu cũ để tiện dọn dẹp nhà cửa, cho dù bị Tiêu Lạc Thiên xé rách cũng không bị rách thành từng mảnh nên không khiến tôi chịu cảnh không mảnh vải che thân chạy trốn.
Thực ra, tôi cũng rất muốn ly hôn với Tiêu Lạc Thiên, đối với tôi mà nói, cuộc hôn nhân này chỉ toàn đau khổ. Có điều anh ta ngàn vạn lần không nên đưa ra những bằng chứng nhạo báng thanh danh của tôi như vậy, chỉ vì muốn mình trở thành người vĩ đại mà khiến tôi bị mọi người phỉ báng.
Khoảnh khắc này, tôi chợt nhận ra rằng, tôi và Tiên Lạc Thiên bên nhau đã không hạnh phúc mà ly hôn cũng không trong hòa bình, cho dù ly hôn anh ta cũng muốn đẩy tôi xuống đáy vực, có lẽ tôi trước nay chưa từng nhìn thấu người gối ấp tay kề cùng mình.
Truyện convert hay :
Xuyên Thành Cố Chấp Đại Lão Tâm Đầu Nhục