"Tôi rất thích mấy quả ớt nhỏ, Một triệu rưỡi này cũng thật đáng giá. Nếu làm tốt, tôi sẽ cho cô ít tiền boa.” Đôi môi dày của người đàn ông cao to đó lập tức hướng về phía tôi mà hôn tới. Mùi rượu gay mũi suýt nữa không làm tôi ngất xỉu. Tôi dùng sức đẩy anh ta ra, cầm cây lau ở bên cánh đánh vào người anh ta.
Người đàn ông bị đánh thì tức giận mắng rồi túm lấy chân tôi và kéo tôi xuống đất. Tôi sợ hãi hét lên, nhưng không hề có ai đến. Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị người này xúc phạm thì có người đi lên, một tay hất người đàn ông cao to kia ra và nhấc chân đá vào người anh ta một cái.
Vì ngược sáng, cho nên tôi chỉ thấy một dáng người cao lớn và một đôi mắt chứa đầy sự tức giận.
Khưu Thiên Trường đá vào người đàn ông đó một cái khiến cho anh ta liên tục phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Đến khi anh ta đã không bò nổi, người này mới quay lại và từ trên cao nhìn xuống tôi. Sự lạnh lùng làm cho người ta phải cảm thấy sợ hãi trong đôi mắt của anh ấy vẫn chưa tan đi hết. Cả người anh ấy cứ giống như quỷ Sa Tăng từ địa ngục vậy. Tôi bị anh ấy nhìn mà trái tim cứ nhảy dựng cả lên, tôi hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Khưu Thiên Trường đang tức giận, vô cùng tức giận, vì tôi mà tức giận. Nhưng tôi lại không biết mình đã chọc vào chỗ nào của anh ấy.
"Anh... Sao anh lại tới đây?” Tôi người mình lại rồi nhỏ giọng hỏi.
Khưu Thiên Trường không trả lời, anh ấy chỉ kéo tôi đứng dậy khỏi mặt đất rồi lập tức đi ra ngoài cửa. Thấy thế, tôi vội vàng lên tiếng: "Hành lý của tôi vẫn còn ở bên trong, anh chờ một chút."
Khưu Thiên Trường lại dùng rất nhiều sức để kéo tay tôi, giống như sợ tôi chạy trốn và cùng tôi đến lấy hành lý ra. Khi đi xuống tầng, anh ấy còn ghét bỏ việc tôi đi quá chậm nên đã trực tiếp bế tôi lên.
Trời đất như quay cuồng, tôi vội vàng ôm lấy cổ của anh ấy và kêu lên: "Anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi xuống, chỗ này là đường cái đó.”
“Câm miệng lại!” Khưu Thiên Trường ném tôi vào trong xe.
Khưu Thiên Trường chưa từng hung dữ với tôi như vậy. Tôi bị quát mà chợt cảm thấy sửng sốt. Lúc này, tôi hoàn toàn không dám mở miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên xe mà không dám nhúc nhích. Trong không gian chật hẹp, chúng tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.
Anh ấy châm một điếu thuốc rồi đặt ở bên miệng. Ngay sau đó, khói thuốc lập tức tràn ngập khắp nơi. Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt bên cạnh độ cong hoàn mỹ của anh ấy có lộ ra vẻ buồn nhàn nhạt thì trong lòng cũng cảm thấy có chút chua xót. Khưu Thiên Trường thâm trầm và cô đơn như vậy, làm cho tôi cảm thấy đau lòng. Anh ấy nên là một người đàn ông đường hoàng và ngông cuồng mới đúng, vẻ u sầu không nên xuất hiện trên khuôn mặt của anh ấy.
Trong xe rất ấm áp, ngăn cách những cơn mưa bão đó bên ngoài cửa sổ xe. Tôi bận rộn cả ngày, cho nên cảm thấy
vừa đói vừa mệt mỏi mà tựa vào ghế sô pha rồi lại rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng. Rất nhanh sau đó, khuôn mặt tuấn tú của Khưu Thiên Trường bắt đầu trở nên mơ hồ. Cuối cùng, vì không thể chống đỡ được sự triệu hồi của Chu công, tôi đã nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, tôi nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp rồi có người nói chuyện bên tai tôi: "Tôi không đáng tin cậy đến như vậy sao? Em thà ở trong khách sạn còn hơn đến tìm tôi. ”
Tôi muốn trả lời, nhưng dù có làm thế nào, tôi cũng không thể mở miệng của mình ra được. Đây có lẽ là một giấc mơ.
"Tiêu Lạc Thiên đã đối xử với em như vậy, nhưng em vẫn còn yêu anh ta, tôi nên làm sao bây giờ? Tôi không nỡ để em phải chịu bất kỳ sự ủy khuất nào.”
Giọng nói trầm thấp này giống như giấc mơ đẹp nhất vậy. Ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng cảm thấy sự ấm áp trên toàn bộ cơ thể của mình, vô cùng thoải mái. Cảm giác như được ai đó nâng niu này thật là tốt.
Hình như vì vẫn còn đói, tôi nghiêm đầu và tìm kiếm một thứ gì đó ở khắp mọi nơi để ăn, đột nhiên, tôi lại bắt được một cái gì đó như mùi thịt. Ngửi một cái mà đã thấy thơm rồi, cho nên tôi đã không thể nhịn được mà mở miệng cắn một miếng. Vừa cắn, tôi lại vừa nói to: “Tôi muốn ăn thịt kho tàu.”
Nói xong, tôi dùng sức cắn xuống, nhưng tôi lại chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, giống như có người vừa kêu lên một tiếng vậy. Nhất thời, tôi chợt tỉnh lại từ trong giấc mơ của mình, tôi mở mắt ra rồi ngơ ngác nhìn cái đầu đang được phóng to ở trước mặt tôi. Nhìn theo ánh mắt của anh ấy, tôi nhìn thấy một hàng dấu răng ngay ngắn trên ngón tay cái của anh ấy.
"..." Tôi ngớ ngẩn cười và nói: "Chuyện đó, tôi đói nên đã nghĩ rằng đó là đùi gà."
"Bao lâu rồi em không được ăn cơm?" Khưu Thiên Trường nghiêm nghị nói với sắc mặt như muốn nói anh ấy đã hết cách với tôi rồi.
"Ăn bữa sáng rồi." Tôi tỏ vẻ đáng thương mà nhìn anh ấy. Tôi cố gắng làm cho bản thân mình thoạt nhìn có vẻ đáng thương một chút, hy vọng anh ấy sẽ không bởi vì tôi cắn anh ấy mà tức giận. Đương nhiên, điều tôi muốn biết nhất chính là, lúc anh ấy tìm được tôi, vì sao lại tức giận như vậy. Tuy nhiên, kẻ hiểu thời thế mới là người tài giỏi, tôi cũng không có ngốc nghếch đến mức đi hỏi anh ấy một vấn đề như vậy.
Truyện convert hay :
Chiến Long Vô Song Trần Ninh Tống Thướt Tha Tại Tuyến Đọc