Tôi cảm thấy Khưu Thiên Trường thực sự là máy bay chiến đấu trong máy bay chiến đấu, là tấm gương tôi nên học tập. Thế nhưng trong lúc vô tình tôi thấy Nhan Như Ngọc, cô ta dựa vào người của Tang Huyền Trang, mới vừa rồi còn bày ra biểu cảm muốn nói lại thôi như chực khóc tỏ vẻ oan ức, lúc này lại nhếch mày với tôi, làm một khẩu hình miệng.
Tôi xem hiểu câu nói kia, cô ta nói chị thua rồi!
Đúng vậy, tôi thua, vốn tôi đã thua thảm hại, không có cơ hội chống trả nào. Nếu không phải được Khưu Thiên Trường và Trương Hân đồng thời cứu giúp, tôi sẽ còn thảm hơn cả bây giờ, bị cho là kẻ thứ ba, bị người ta khinh bỉ, sau đó bị chà đạp vào tro bụi.
Tôi tháo mạnh chiếc nhẫn kia ra rồi đưa tới trước mặt Tiêu Lạc Thiên: "Hai năm trước, anh chia tay với Nhan Như Ngọc, là anh tìm đến tôi, muốn kết hôn với tôi cũng là anh, anh bảo muốn cho tôi hạnh phúc cả đời, vậy nên tôi gả cho anh. Bây giờ, tôi trả lại nhẫn cho anh, anh đã muốn ly hôn với tôi như vậy thì tôi cho anh toại nguyện."
Đây là lần đầu tiên tôi nói đến chuyện ly hôn ngay trước mặt mọi người. Tiêu Lạc Thiên kinh ngạc nhìn tôi, nhưng không nhận lấy nhẫn, ngược lại còn do dự gì đó. Đương nhiên tôi sẽ không cho rằng có phải Tiêu Lạc Thiên lại bắt đầu nhớ tình cũ hay không, cương quyết để nhẫn vào trong lòng bàn tay của anh ta.
"Anh Tiêu!" Nhan Như Ngọc hô một tiếng, trong mắt còn ngấn nước, cô ta lướt qua đoàn người, nhìn thẳng vào Tiêu Lạc Thiên. Hai người nhìn nhau, trong mắt đều mang tình yêu sâu đậm, tôi đã nhìn chán cảnh như vậy.
Thái độ hôm nay của Nhan Như Ngọc đã hoàn toàn nói cho tôi biết, cô ta trở về chính là vì Tiêu Lạc Thiên, mà tôi đã chẳng muốn tranh giành với cô ta nữa.
Vừa lúc này, bên ngoài nhà hàng bỗng nhiên có một đám phóng viên xông vào, xách theo máy ảnh chạy đến chỗ chúng tôi, còn vừa chạy vừa hỏi: "Thưa cô Nhan, là một họa sĩ trường phái mới, cô nổi danh ở cả trong lẫn ngoài nước, nhưng lại có tin đồn thất thiệt nói cô làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, có đúng không ạ?"
"Giám đốc Tiêu, anh và cô Nhan là quan hệ thế nào ạ, anh kết hôn rồi đúng không? Vợ của anh là ai? Nếu như cô Nhan muốn gả cho anh, anh định giải quyết thế nào với vợ anh, anh thật sự vứt bỏ người vợ thuở bần hàn sao?"
Tôi nên thấy may mắn, lúc Tiêu Lạc Thiên cưới tôi không tổ chức tiệc, vậy nên dù làm bà chủ của nhà họ Tiêu mà giới truyền thông đều chưa từng thấy tôi. Khi đoàn người vọt tới, Khưu Thiên Trường nhanh tay lẹ mắt kéo tôi ra khỏi vòng vây, Trương Hân ở phía sau cản phóng viên giúp tôi. Cô ấy
là con gái nhà họ Trương, các phóng viên hứng thú với cô ấy hơn là tôi.
"Đi thôi, chúng ta mau rời đi, nếu như phóng viên chụp được mặt của em thì sau đó sẽ rắc rối lắm." Thân người cao lớn của Khưu Thiên Trường vững vàng ngăn trở đám người qua lại, không để tôi bị dòng người đụng vào, mà chồng của tôi thì lúc này lại đang bảo vệ nữ thần trong lòng anh ta.
Tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, có lẽ tôi thật sự có hơi đáng khinh, cho dù đến giờ phút này rồi, tôi vẫn còn muốn nhìn thử xem, rốt cuộc anh ta sẽ nói thế nào với truyền thông. Ngay từ đầu kỳ vọng của tôi với Tiêu Lạc Thiên quá lớn, tôi vẫn cứ hy vọng rằng anh ta không phải kẻ trơ tráo như vậy.
May là Tiêu Lạc Thiên đối mặt với truyền thông thì rốt cuộc không dám nói lung tung. Tang Huyền Trang muốn nói cũng bị anh ta quát. Cái tay đặt trên vai tôi siết lại khiến tôi đau đến nhăn mày, tôi nhìn vào mắt Khưu Thiên Trường, mặt anh ấy không vui, rõ ràng là bởi vì tôi lại nhìn Tiêu Lạc Thiên.
Tôi đang muốn đi khỏi thì khóe mắt chợt thấy đèn treo trên trần nhà đung đưa mãnh liệt, lập tức sẽ rơi xuống. Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, tôi cố gắng giằng khỏi tay của Khưu Thiên Trường, bước nhanh chạy vụt vào trong đám người rồi đẩy mạnh Tiêu Lạc Thiên ra.
Đèn treo lướt qua bả vai của tôi rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng, thủy tinh vỡ vụn bắn ra khắp nơi, rơi vào trên tay và trên đùi của tôi. Đấy là tôi còn may mắn, nếu như không phải tôi chạy nhanh, lùi xa, cứu Tiêu Lạc Thiên thì đèn treo đã đập vào đầu tôi rồi.
Tiêu Lạc Thiên chắc có lẽ không ngờ rằng ở lúc mấu chốt nhất, chẳng những tôi không có đi mà còn xông tới, nên anh ta kinh ngạc nhìn tôi, thì thào gọi một câu: "Vân Vân..."
"Anh Tiêu ơi, chân em đau quá!" Nhan Như Ngọc che vết thương bị thủy tinh cứa phải trên chân, nước mắt rơi lã chã nhìn Tiêu Lạc Thiên.
Tiêu Lạc Thiên thấy vết thương trên chân cô ta thì lòng giật thót, rồi quay đầu lại nhìn tôi một cái, bỗng nhiên nhét nhẫn vào trong tay tôi, mạnh mẽ nói: "Chuyện ly hôn để chúng ta về rồi nói, ngoan ngoãn về nhà chờ anh."
Truyện convert hay :
Tuyệt Thế Võ Hồn