Bị Văn Quảng nắm thóp, Tư Nhĩ biết cô không cách nào làm trái lời anh ta được nên đành lòng phải cùng anh ta đến một quán cà phê gần đó ngồi nói chuyện.
Cô cứ lững thững đi theo sau anh với một cái đầu bộn bề suy nghĩ.
Cũng chả biết có chuyện gì mà cứ phải ngồi ở quán cà phê để nói chuyện nữa.
Hay là tên này rảnh rỗi quá? Đúng là mấy kẻ IQ cao quá thì luôn suy nghĩ khác người, Tư Nhĩ vừa đi vừa thầm chửi Văn Quảng.
Có lẽ hai năm vẫn là khoảng thời gian quá ngắn để Tư Nhĩ hiểu hết về một kẻ đầy mưu mô như Văn Quảng.
Nhớ có lần cô sang biệt thự chính của nhà họ Trần ăn cơm, do khi đó cô còn chưa quen thuộc cũng như chưa hiểu hết về mọi người trong nhà nên cô đã bị hắn lừa một cách đầy tinh vi khiến cả nhà họ Trần suýt chút nữa tẩy chay cô luôn.
Bữa cơm gia đình tại biệt thự nhà họ Trần hai năm trước.
- Nay cô sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nhà tôi sao? - Văn Quảng lúc đó không biết từ đâu xuất hiện bên Tư Nhĩ, ra vẻ quan tâm đến công việc nội trợ của cô.
- Vâng.
Em đang định nấu mấy món, không biết anh có thể nói cho em một chút về sở thích của mọi người trong nhà được không? - Tư Nhĩ giả bộ ngây thơ, hỏi han cho có lệ chứ danh sách món ăn cô đã lên hết cả rồi.
- Món gì thì món nhưng nhớ để ý tới sở thích của mẹ tôi một chút.
Bà ấy khá kĩ tính trong việc ăn uống.
- Thế mẹ thích ăn gì? - Tư Nhĩ nhanh nhảu hỏi.
Cứ còn tưởng là Văn Quảng có ý giúp mình thật nên anh nói gì cô cũng không nghi ngờ mà tin tưởng anh hoàn toàn.
- Mẹ tôi từ nhỏ đã ‘phải’ ăn chay.
Cô nên hãy lưu tâm điều này một chút.
Và chỉ vì không để ý tới cái từ “phải” chết tiệt trong câu nói của Văn Quảng nên hôm đó Tư Nhĩ đặc biệt nấu rất nhiều món sơn hào hải vị mời mọi người nhưng đến lượt mời bà Trần cô lại đem lên toàn món chay làm bà phật lòng ghê gớm.
Đã thế cô nhìn ra bà không vui mà vẫn không biết lí do vì sao nên chẳng thể tự giải quyết.
Mãi cho đến khi bà giận dữ buông đũa xuống, chua ngoa chê bai món ăn cô chuẩn bị cho bà thì cô mới ngộ ra mình đã bị lừa.
Nghĩ lại tới giờ Tư Nhĩ vẫn không thôi ấm ức nổi.
- Mẹ không biết là con có ý gì khi cho nấu cho mẹ những món này phải chăng là con đang công khai miệt thị hoàn cảnh của mẹ? - bà Trần thẳng thừng buông hết đũa, bát từ trên tay xuống bàn làm nó kêu loảng xoảng cả, thái độ khó chịu ra mặt.
- Dạ… con không có ý đó.
Chỉ là con nghĩ hồi trước mẹ ăn chay nhiều nên lâu ngày không ăn sẽ nhớ nên mới chuẩn bị cho mẹ.
Nếu mẹ không thích con có thể đổi món khác.
Cũng may là cô nhanh trí lấp liếm được, kịp thời xoa dịu sự tức giận của bà Trần khi đó bằng không hai năm sống bên cạnh Văn Quảng cô sớm đã bị bà Trần vùi dập không tiếc gì rồi.
Sau đó ra hỏi người giúp việc trong nhà cô mới biết bà Trần ngày xưa mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên phải nương tựa cửa phật, sau lớn rồi vì giỏi giang xinh đẹp nên được ông Trần để mắt tới rước về làm vợ.
Bao năm qua tuy sống trong sự yêu thương vô điều kiện của ông Trần nhưng bà ấy vẫn không thể tránh khỏi những tai tiếng về xuất thân.
Cũng bởi vậy mà bà mới ghét món chay như thế.
Với bà, món chay chính là thứ đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời này.
- Anh dám lừa tôi? - Tư Nhĩ nhớ khi đó cô đã rất tức giận nên đã không kiềm được lớn giọng với Văn Quảng.
Thế mà ăn ta vẫn còn cười cợt, đắc ý, trả treo lại với cô.
- Tôi nói là “phải ăn” chứ không phải nói “thích ăn”.
Đáng ra cô nên tự hiểu bị ép buộc thì sẽ ghét thay vì thích chứ.
Đây là do đầu óc cô ngu xuẩn, liên quan gì tới tôi?
Quay trở về hiện tại.
- Cô muốn uống gì?
- Gì cũng được.
- Tư Nhĩ bực nhọc nói.
- Cho hai ly cà phê đá! - Văn Quảng đắc ý gọi nước.
- Một ly cà phê nóng với một ly cà phê đá.
- Tư Nhĩ vội dơ tay gọi lại.
Văn Quảng thừa biết cô không uống được đồ uống có đá mà còn cố tình trêu ghẹo, nhìn cái vẻ mặt đắc ý của anh ta hiện giờ thật đúng khó chịu quá thể.
- Tôi sắp có việc phải đi rồi anh nói vào vấn đề chính đi.
- Tư Nhĩ sốt ruột đưa tay nhìn đồng hồ.
- Sau khi ly hôn bố tôi theo như lời hứa trước đó đã chuyển nhượng cho cô hai phần trăm số cổ phần của công ty… - Văn Quảng không cách nào vòng vo được nữa nên đã vào thẳng vấn đề chính.
- Anh muốn tôi bán số cổ phần đó lại cho anh? - Tư Nhĩ nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
- Tôi biết cô sẽ không bán cho tôi đâu bởi cô còn cần hai phần trăm cổ phần này cho các kế hoạch về sau này của cô nhưng tôi muốn vào cuộc họp cổ đông sắp tới cô sẽ dùng hai phần trăm cổ phần này bầu cho tôi.
- Anh đang tỏ ra quá hiểu tôi rồi đấy!- Tư Nhĩ khó chịu khi Văn Quảng tỏ ra quá hiểu cô như thế.
Đặc biệt còn hiểu đúng nên cô lại càng ghét hơn.
- Nhưng tôi hiểu đúng mà, phải không? Cô tuy là giống như đang tận hưởng cuộc sống nhưng người như cô chắc chắn sẽ không chịu yên phận đâu vậy nên vẫn cần có chút gì đó để mạo hiểm chứ.
- Được thôi.
Tôi đồng ý với anh sẽ dùng hai phần trăm cổ phần này giúp anh lên nắm quyền, bù lại anh phải đảm bảo không gây rắc rối cho Trần Trung.- Tư Nhĩ nhanh chóng chấp nhận và đưa ra yêu cầu.
Và dù rằng không cam tâm lắm nhưng vẫn phải thừa nhận rằng Văn Quảng rất hiểu cô.
- Chúng ta cứ thống nhất thế đi.
Năm giờ chiều nay trợ lí của tôi sẽ gửi hợp đồng qua cho cô.
Cô chỉ cần kí xác nhận là xong.
- Vì hai phần trăm cổ phần ít ỏi của tôi mà làm đến tận mức này có phải quá đáng quá rồi không? Tôi nghe nói vợ anh đang giữ năm phần trăm cổ phần sao anh không nhờ cô ta giúp đỡ?
- Năm phần trăm cổ phần của vợ tôi là trong dự tính từ trước nên đương nhiên sẽ có.
Còn hai phần trăm cổ phần của cô mới là bất ngờ cho anh trai tôi.
Mối quan hệ giữa mọi người trong gia đình nhà quý tộc luôn luôn rắc rối như vậy, Tư Nhĩ lớn lên trong những âm mưu từ nhỏ nên phần nào có thể hiểu được, có điều hiểu cũng chẳng để làm gì.
Tốt nhất cứ né ra cho an toàn, khỏe thân.
- Cho tôi gửi lời hỏi thăm em gái anh, Trần Thư nhé.- Tư Nhĩ nói rồi rút tiền nước ra đặt lên bàn chuẩn bị rời đi.
- Thay mặt nó cảm ơn lời hỏi thăm của cô.
- Văn Quảng khẽ nhếch môi cười.
Một nụ cười tuy nhìn thấy rất đẹp nhưng bản chất có độc.
Bởi có khi nào anh ta cười mà may mắn xảy đến đâu? Trái lại chỉ toàn là xui xẻo không rõ từ đâu ập đến.
“Đoàng”- bên ngoài trời đột ngột nổi sấm rồi tối sầm lại, mây đen bắt đầu kéo đến mỗi lúc một nhiều, tiếp theo đó là cơn mưa rào tầm tã.
Là một cơn mưa rào bất chợt vào mùa hè.
Người đi đường vì gặp mưa bất chợt nên ai nấy đều vô cùng khó chịu vội vã đi tìm chỗ trú mưa, ai may mắn đem ô thì sẽ bật ô ra che nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị ướt.
Còn riêng Tư Nhĩ đã dự đoán trước có điều chẳng lành rồi nên ung dung lắm.
Quả nhiên anh ta cứ cười là xui xẻo ập đến mà.
Mặc dù biết mưa rào bất chợt vào mùa hè là chuyện tự nhiên nhưng cơn mưa rào này chắc chắn là sự xui xẻo từ nụ cười đó mà ra rồi.
.
Tại biệt thự riêng của Văn Quảng.
- Khốn nạn!!! - Như Nguyệt giận dữ hét lên khi thám tử cô ta gửi đi theo dõi Văn Quảng gửi về một đống ảnh anh cùng Tư Nhĩ ngồi ở quán cà phê và cả lúc ở cửa hàng.
Quản gia Trương đứng bên ngoài chỉ đạo người giúp việc dọn dẹp nghe vậy vội vã đi vào.
- Có chuyện gì vậy? Người làm làm sai gì sao ạ?
- Cút.
Không cho gọi ông.
- Như Nguyệt nổi trận lôi đình đem cơn giận dữ đổ hết lên đầu quản gia Trương.
- Vâng.
Quản gia Trương bị mắng vô lí nhưng vẫn