Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã đến lúc Tư Nhĩ phải trở về.
Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở lại đây cũng là ngày cuối cùng nhận giảng bài cho lũ trẻ nhà nghèo ở đây như thế này.
- Chị.
Chị không thể ở lại đây luôn sao? Sao lúc mới đến chị nói là sẽ ở lại đây không đi đâu mà? - nhỏ Lan nhõng nhẽo không lỡ để Tư Nhĩ rời đi.
Tư Nhĩ trìu mến nhìn bé con sau đó cô ngồi xuống để nhỏ khỏi phải ngẩng đầu hết cỡ lên nói chuyện với cô.
- Đấy là chị muốn thế nhưng bố mẹ chị không muốn thế.
Chị là con gái ngoan của bố mẹ lên bố mẹ nói chị đương nhiên chị phải nghe lời bố mẹ chứ.
Phải không? - Tư Nhĩ lựa lời an ủi nhỏ.
- Nhưng… - nhỏ Lan vẻ vẫn không chịu cho lắm.
- Giống em đó, bố mẹ nói em cũng phải nghe lời chứ cãi lời cha mẹ là hư lắm.
Chúng ta không được hư mà.
Đúng không nào? - Tư Nhĩ tiếp tục lựa lời khuyên nhủ nhỏ Lan.
- Vâng… - nhỏ Lan buồn rầu gật đầu.
- Hứa với chị là phải học giỏi nhé? Mai mốt chị lại quay về chơi với em.
Chịu không? - Tư Nhĩ xoa đầu nó rồi chìa tay ra làm kí hiệu ngoắc nghéo.
- Chị hứa nhé? Mua cho em cuốn sách mở ra có hình lâu đài với công chúa nữa nha chị.- nhỏ Lan vẫn có vẻ không chấp nhận lắm xong vẫn chịu ngoắc tay hứa với Tư Nhĩ.
- Đương nhiên rồi.
Lan của chị ngoan thế này cơ mà.
- À mà… - Lan giật mình nhìn Tư Nhĩ sau đó lon ton chạy đến lục lọi chiếc cặp sách cũ của nhỏ lấy ra một gói bim bim.
- Quà tạm biệt chị của em.
- Chị cảm ơn.
Chị em mình cùng ăn nhé?
- Vâng.
Nói rồi Tư Nhĩ bóc gói bim ra, nhưng cô không ăn mấy, chủ yếu ngồi nhìn nhỏ Lan ăn.
Hai chị em đang vui vẻ thì Trần Trung đứng ngoài khẽ gõ cửa.
- Hai chị em cho anh vào được không? - Trần Trung ôn hoà hỏi.
- Được ạ.
- Lan hồn nhiên chạy lại bên Trần Trung.
Ở đây có lẽ chỉ có nhỏ Lan mới quý anh như thế.
Anh cũng vui vẻ vuốt ve mái đầu nhỏ nhưng còn chưa kịp buông ra thì mẹ nhỏ đã từ đâu chạy vào.
Mặt bà hơi nhăn rồi bà vội kéo tay nhỏ về bên mình.
- Cẩn thận làm anh Trung ngã đấy con.
- giọng bà khàn khàn và có phần hơi chua ngoa.
Ánh mắt bà nhìn anh cũng đầy miệt thị nữa.
Trần Trung nghe vậy mắt anh hơi có rung động nhẹ nhưng rất nhanh đã lại làm như không có chuyện gì.
Miệng mỉm cười nói.
- Không sao đâu cô.
- Trần Trung xua tay nói.
- Học xong rồi phải không? - bà vội vàng hỏi.
Chỉ đợi có cái gật đầu của Tư Nhĩ là bà lập tức xách cặp giúp con mình và bế nhỏ ra về gấp.
Khiến nhỏ đến chào cũng không kịp chào hết câu.
- Em chào…
Đợi cho bà đi khỏi rồi Tư Nhĩ mới nói.
- Bà ấy sao vậy chứ? - Tư Nhĩ cực kì khó chịu với thái độ đó của bà, nếu không phải nể bà là mẹ của nhỏ Lan thì chắc là vừa rồi cô đã lên tiếng nói lý với bà ấy rồi .
- Kệ bà ấy đi.
Bà ấy thương con mình lên mới thế thôi, dù sao dính dáng tới một kẻ xui xẻo như tôi cũng là không nên.
Chỉ tại tôi… - Trần Trung không than phiền nhận mọi lỗi về mình.
Chuyện thế này chẳng phải lần một lần hai mà là rất nhiều lần rồi , Trần Trung ban đầu đúng là chẳng dễ chịu gì nhưng rồi lâu dần đã quen, cùng lắm là im lặng xem như không nghe thấy gì.
- Tại bà ấy thì có.
Không nhìn thấy chứ có phải mắc bệnh lạ đâu mà phải né như thế? Kì cục.
- Họ sợ tôi sẽ mang điềm xui đến.
Quan niệm của họ là vậy mà.
Không trách được.
Mà tôi cũng không quan tâm lắm đâu.
- Anh ngồi đi.
- Tư Nhĩ hậm hực bỏ qua chuyện mẹ của nhỏ Lan đi đến đỡ anh ngồi xuống ghế.
- Sắp đi chưa? - Trần Trung vào vấn đề chính.
- Khoảng ba mươi phút nữa.
Hôm nay chúng ta không đi xe buýt nữa.
Tôi đã đặt xe rồi.
Nhà trọ tôi cũng cho người tìm được giúp anh rồi.
Tư Nhĩ tranh thủ sắp xếp lại đồ đạc để sẵn ra cửa chỉ đợi xe đến là đi.
Sau hôm nay cả hai sẽ không còn ở đây nữa, khoảng thời gian bốn tháng cùng nhau sống ở đây tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhưng lại đủ dài để bọn họ nhận ra được nhiều thứ.
Một người quyết định quay lại và tiếp tục còn một người lại quyết định từ bỏ.
Tất cả đều là những quyết định quan trọng có ý nghĩa với cả cuộc đời họ sau này.
- Sau hôm nay chúng ta sẽ sống chung trong một thành phố rồi.
Tôi chúc anh sẽ có một cuộc sống như anh mong và nếu anh cần thì chỉ cần tìm tới tôi thôi, mọi chuyện tôi đều có thể giúp anh.
- Tư Nhĩ tự tin nói.
Cũng phải thôi.
Sau hôm nay sẽ trở lại trở làm tiểu thư nhà họ Lam rồi mà.
Đâu có chuyện gì là không thể giải quyết được nữa , bởi thế mới nói, thân phận và tiền bạc tuy chỉ là vật phù du nhưng giá trị nó đem lại không hề tầm phù du chút nào.
- Tuy tôi không làm gì được gì nhiều nhưng bất kì lúc nào cô cũng có thể tìm tôi để tâm sự, nghe nhạc,…
- Kiểu như trạm sạc năng lượng ấy hả? Cứ buồn là đến sạc lại vui đúng không? - Tư Nhĩ nửa đùa nửa thật nói.
- Cô cứ xem như thế cũng được.
Dù sao thì tôi vẫn sẽ cần cô giúp nhiều hơn.
Tính kiểu gì tôi vẫn sẽ lãi mà thôi.
- Èo anh nói thẳng ra vậy liệu có phải là sơ suất quá rồi không? Không biết chừng tôi còn có thể suy nghĩ lại không muốn giúp đỡ anh nữa thì sao?
- Sao có thể chứ? Cô đường đường là một vị tiểu thư mà lại đi lừa người như tôi sao?
Cả hai cứ thế vui vẻ nói chuyện, đùa cợt qua lại trong khi chờ xe đến đón.
Trước lúc lên xe, Tư Nhĩ một lần nữa muốn cảm nhận trọn vẹn mọi thứ ở nơi này, cô muốn trò chuyện với người bạn cô quen khi sống ở đây, Trần Trung, muốn lần nữa nhìn ngắm thật kĩ khung cảnh bình yên ở nơi này để sau này khi nhớ về cô sẽ nhớ và cảm nhận được nhiều hơn.
- Đi thôi.
- Trần Trung không giống với Tư Nhĩ, anh dứt khoát và không mấy luyến lưu cho lắm.
Bởi lẽ suy cho cùng thì ở đây đã chẳng còn gì để anh phải bận lòng lưu luyến được nữa rồi.
Bây giờ đối với anh mà nói, ngoài việc hi vọng vào tương lai ra thì không còn gì khác.
Đặc biệt là không lưu luyến quá khứ.
.
Tại biệt thự riêng của Văn Quảng.
- Hôm nay anh có đi với em về nhà không? - Như Nguyệt lo lắng hỏi ý kiến Văn Quảng.
Nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng đến cực hạn của Văn Quảng.
- Không.
- Nhưng từ lúc cưới đến giờ anh vẫn…
- Nay nhà họ Lam tổ chức tiệc mừng Lam Tư Nhĩ quay trở lại không phải sao? Tôi không đến cô nên vui chứ?
Văn Quảng nói chuyện trong khi cả tay và mắt anh đều đang tập trung vào điện thoại.
Thái độ dửng dưng chẳng thèm để ý đến cảm xúc của Như Nguyệt.
- Vâng.
- Như Nguyệt nắm chặt đôi bàn tay và rời đi ngay sau đó.
Từ ngày cả hai kết hôn đến giờ Văn Quảng vẫn luôn lạnh lùng với Như Nguyệt như thế, lạnh lùng nhiều tới mức cô ta cũng phải dần quen hơn với việc này.
Nhưng quen hơn không có nghĩa là bớt buồn hơn.
Chỉ là quen rồi thì sẽ giỏi chịu đựng hơn mà thôi.
- À… mà… - Văn Quảng đột ngột lên tiếng.
Như Nguyệt nghe thế liền vội vã quay lại.
Trong lòng hồi hộp mong đợi vì nghĩ rằng có thể anh đã đổi ý muốn cùng trở về nhà họ Lam với cô ta một chuyến nhưng sự thật lại không có như cô ta mong đợi.
- Nếu được thì tối nay cô cứ ngủ ở nhà mình một hôm đi.
Hôm nay tôi muốn dẫn bạn về nhà.
- Văn Quảng lạnh nhạt nói.
- Ai…
- Không phải việc của cô.
Như Nguyệt đau lòng nhìn Văn Quảng, đôi mắt dần ửng đỏ,