Tư Nhĩ cảm thấy khá khó xử khi Như Nguyệt cứ ôm chặt lấy mình khóc mãi không thôi như thế nhưng cô lại chẳng lỡ quát mắng đẩy cô ta ra vào lúc này được.
Nói thế nào thì cô ta cũng là con gái, mà con gái thì có ai không yếu đuối? Nhất là khi khóc…
Trần Trung ở đầu dây bên kia nghe rõ ràng từ tiếng khóc, từng tiếng nấc cục của Như Nguyệt tạo ra nhưng anh vẫn không nói thêm bất cứ lời nào.
Được một lúc thì chỉ còn nghe thấy những tiếng tiếng “tút tút” lạnh lẽo phát ra từ điện thoại.
- Tại sao? Tại sao ngay đến cả anh ấy cũng rời bỏ tôi mà đi? - Như Nguyệt nghẹn ngào hỏi.
Không chắc là cô ta đang hỏi Tư Nhĩ hay đang tự hỏi chính mình nữa.
Tư Nhĩ không trả lời cô ta, chỉ dịu dàng an ủi cô ta bằng một cái ôm hờ….
- Anh ấy ở đâu? Sao… sao giọng anh ấy lại yếu như vậy? Anh ấy bệnh sao? Mùa này anh ấy dễ bị cảm và ốm vặt.
Anh ấy ốm rồi à? - Như Nguyệt ôm chặt Tư Nhĩ hơn, kiên trì hỏi Tư Nhĩ từng câu một.
- Cô quan tâm làm gì? Cứ sống tốt là được rồi.
Tôi nghĩ rằng anh ấy muốn thấy cô sống tốt hơn là yếu đuối thế này đấy!
Tư Nhĩ dứt khoát đẩy cô ta ra.
Vẫn không nói cho cô ta tình trạng hiện giờ của Trần Trung.
Dù cô ta có đau lòng đến thế nào thì cô cũng không muốn nói cho cô ta.
Sợ rằng cô ta sẽ lại lần nữa khiến Trần Trung đau khổ.
Tuy rằng dạo gần đây anh luôn cố tỏ ra bản thân mình đã ổn nhưng Tư Nhĩ thừa biết rằng anh vẫn vì Như Nguyệt mà phiền lòng không ít.
- Xin cô đấy!! Tôi nhất định phải gặp anh ấy! - Như Nguyệt cho hai chân mình lên ghế ô tô quỳ rạp trước Tư Nhĩ.
- Cô đừng làm như thế.
Mau đứng lên đi.
- Tư Nhĩ bất ngờ không biết phải phản ứng thế nào đành chỉnh sửa lại tư thế của cô ta.
- Nói cho tôi đi.
Tôi xin cô ấy.
Nếu không tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.
Sẽ cứ tiếp tục bám theo cô thế này mãi đấy! Không phải cô rất bận sao? Sẽ rất phiền nếu tôi cứ thế này đấy! - Như Nguyệt gan lì không chịu thua.
Cô ta trước giờ ngoan cố bướng bỉnh cũng bởi một phần luôn được Trần Trung chiều chuộng thái quá.
Bây giờ cô ta lại đang đem chính cái ương bướng đó ra để thuyết phục Tư Nhĩ.
- Nhưng tôi không biết… - Tư Nhĩ đến phát sợ cái thói ương bướng như trẻ con này của cô ta nhưng vẫn không chịu nói.
- Cô nói dối! - Như Nguyệt hét lên một câu sau đó lập tức ôm chặt lấy Tư Nhĩ.
Có một điểm yếu của Tư Nhĩ đã bị cô ta nhìn ra đó là: Tư Nhĩ rất dễ mềm lòng, dù cho có là người cô ghét thì chỉ cần thành tâm, dai dẳng thì nhất định sẽ khiến cô mềm lòng mà làm theo nguyện vọng của họ.
- Cô buông tôi ra.
Như Nguyệt! Cô có nghe không vậy hả? - Tư Nhĩ giận dữ đẩy cô ta ra nhưng không được.
Như Nguyệt nhất quyết không buông.
Lại có thêm không gian chật chội làm lợi thế nên Tư Nhĩ có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát ra khỏi cô ta nổi.
- Đừng hòng.
Cô mà không nói.
Tôi nhất quyết không buông.
- Như Nguyệt chắc chắn nói, vừa nói cô ta vừa dùng hết sức mình để ôm Tư Nhĩ.
Cuối cùng Tư Nhĩ đành phải chịu thua cô ta.
- Tôi… tôi nói.
Cô mau buông tôi ra! - Tư Nhĩ bất lực lên tiếng.
Bộ quần áo cô mặc lúc đến đây cũng bị Như Nguyệt làm cho xộc xệch và nhăn nhúm hết cả.
Nếu ai không biết còn tưởng cô đã làm chuyện gì bậy bạ với Như Nguyệt trên xe mất.
- Cô thật là… - Tư Nhĩ bực bội chỉnh lại quần áo.
- Để tôi! - Như Nguyệt nhanh tay chỉnh lại quần áo, đầu tóc giúp cho Tư Nhĩ.
- Không cần… - Tư Nhĩ muốn đẩy Như Nguyệt ra nhưng cô ta không chịu vẫn cứ tiếp tục giúp cô sửa soạn lại.
- Để tôi! - Như Nguyệt vội vàng nói.
Tư Nhĩ bấy giờ đã chứng kiến khả năng ương bướng của cô ta nên không dám ho he gì để mặc cô ta chỉnh sửa lại quần áo giúp mình.
Tránh không để cô ta điên lên lại ôm cô nữa thì mệt chết.
- Rồi.
Xong rồi.
Nói cho tôi anh Trần Trung đang ở đâu đi.
- Như Nguyệt chỉnh trang giúp Tư Nhĩ xong lập tức nói thẳng vào vấn đề.
- Ở… - Tư Nhĩ đang định nói cho cô ta thì Trần Thư ở ngoài gõ cửa xe.
Chắc vì thấy Như Nguyệt đi tìm Tư Nhĩ nên con bé khá cáu.
Nó khó chịu ra mặt gõ cửa.
Như Nguyệt thấy con bé đứng ở cửa xe lập tức lấy người mình chắn ở cửa, hai tay giữ chặt lấy hai tay Tư Nhĩ không để cô có cơ hội mở cửa cho Trần Thư.
- Ở bệnh viện thành phố.
- Tư Nhĩ bực nhọc nói.
- Sao anh ấy lại ở đó? - Như Nguyệt sốt sắng hỏi, cả người cô ta mỗi lúc lại sát lấy Tư Nhĩ hơn, kiểu doạ dẫm.
- Anh ấy bị tai nạn.
Nhưng tôi nói trước cho cô biết.
Cô đừng làm phiền anh ấy.
Anh ấy còn chưa khoẻ đâu.
Nếu anh ấy mà bị sao….
- Cảm ơn cô.
Không đợi Tư Nhĩ nói hết câu, Như Nguyệt vội vàng cảm ơn sau đó mở cửa xe lao ra ngoài.
Trong sự khó chịu của cả Trần Thư và Tư Nhĩ.
- Ai cho chị làm phiền chị Tư Nhĩ? - Trần Thư không ngần ngại đẩy nhẹ người Như Nguyệt.
- Xin lỗi.
- Như Nguyệt mỉm cười xin lỗi đại một câu cho xong sau đó chạy vụt đi mất.
- Chị ta bị cái gì vậy? - Trần Thư hoang mang nhìn Như Nguyệt sau đó lại nhìn Tư Nhĩ đang nhăn nhó ngồi trên xe.
- Kệ cô ta.
- Tư Nhĩ mệt mỏi xua tay.
- Nhưng mà… - Trần Thư không hài lòng lắm, vẫn muốn đuổi theo Như Nguyệt.
- Em hứa với chị rồi mà.
Không làm khó cô ta nữa.
Vì tình yêu của em.
- Tư Nhĩ nhắc nhở.
Trần Thư nghe tới hai chữ “tình yêu” ngay lập tức thay đổi thái độ.
Từ tức giận hoá đau lòng, bước vào xe của Tư Nhĩ.
- Lại sao nữa? - Tư Nhĩ nhìn ra vấn đề liền hỏi.
- Ngô Quang Đức cậu ấy bơ em rồi.
Thực sự không cần em nữa rồi.
- Trần Thư đau lòng kể nể.
- Nếu cậu ta không cần em thì em hà cớ gì cứ phải chạy theo cậu ta mãi, tự nhiên trong mắt cậu ta em lại nhỏ bé và rẻ mạt đi biết bao nhiêu.
Theo chị thì em cứ thử mặc cậu ta đi.
Theo tình tình chạy , trốn tình tình theo.
Em thử xem sao? - Tư Nhĩ thật lòng đưa ra lời khuyên.
Đối với Tư Nhĩ cô quan niệm, yêu một người không sai, yêu say đắm càng không phải là sai nhưng yêu mà mù quáng thì thà rằng đừng yêu, nhất là khi đó lại là tình đơn phương, bạn đơn phương một người, người đó không thích bạn thì bao nhiêu tình bạn dành cho họ đều là vô ích hết.
Thế nên nếu có thể giữ được thì hãy giữ, biết không giữ nổi thì nên buông.
Trần Thư nghe, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.
Con bé không trả lời lại Tư Nhĩ, Tư Nhĩ cũng không hỏi.
Lặng lẽ ngồi cùng con bé ở trong xe một lúc rất lâu…
.
Mới sáng sớm Nam Nhật hí hửng đi vào bệnh viện thăm Văn Quảng, trên tay xách theo một hộp cơm, giọng nói tràn đầy năng lượng.
- Báo cho cậu một tin vui.
- Tin gì? - Văn Quảng không chút hào