Tư Nhĩ cùng với Văn Quảng đi dạo vòng quanh phố đi bộ với tâm trạng rất thoải mái và khá vui.
Trước đó cả hai chưa từng nghĩ bản sẽ lại cùng nhau đi đâu đó như thế này.
Hay nói đúng hơn thì những việc như thế này không phù hợp để bọn họ làm cùng nhau với kiểu quan hệ hợp đồng hôn nhân trước đây…
- Anh biết đi dạo phố ăn gì là hợp nhất không? - Tư Nhĩ đột nhiên hỏi Văn Quảng, anh lúng túng xoa đầu không biết câu trả lời.
- Ăn vặt.
- Văn Quảng tặc lưỡi nói đại một câu, không biết thì cũng không thể tự nhận được.
- Củ thể là ăn gì? - Tư Nhĩ thừa tinh tế nhìn ra anh chỉ đang đoán đại nên cố tình làm khó anh.
- Thì là ăn vặt đó.
Ăn gì đó trong suốt buổi là được rồi.
Đại khái thế! - Văn Quảng nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều đồ ăn nên anh không tài nào đoán ra được món gì, với lại mỗi người một sở thích, cái này làm gì có chuyện đúng tuyệt đối.
- Anh không biết đúng không?
Bị Tư Nhĩ hỏi trúng tim đen nhưng Văn Quảng vẫn rất tự tin đối đáp lại cô, đặc biệt giấu đi sự thẹn thùng ở trên khuôn mặt đẹp trai không góc chết.
- Ừ thì tôi không biết.
Nhưng theo tôi thấy thì ăn gì mà chẳng được? Miễn là suốt cả buổi cô cảm thấy vui.
- Là ăn kem đó, đồ khô khan.
- Tư Nhĩ hí hửng nói ra câu trả lời, cuối câu còn cố tình kéo dài thêm ba chữ “đồ khô khan” làm Văn Quảng không được hài lòng cho lắm.
Văn Quảng anh trong mắt kẻ khác luôn là kiểu người phong phú tài hoa, sao có thể “khô khan” cho được?
- Cô nói ai khô khan? Tôi thấy cô mới khô khan ấy, chỉ vì một câu hỏi vớ vẩn mà đã đánh giá người khác rồi… - Văn Quảng tỏ vẻ như đang giận dỗi quay mặt đi.
Tư Nhĩ thấy anh như thế này rất đáng yêu, tuy rằng khuôn mặt anh sinh ra không hợp để vui vẻ hay tỏ ra nũng nịu nhưng dù ở trạng thái cảm xúc nào đi chăng nữa thì chỉ có một từ để miêu tả thôi: Đẹp.
- Ở kia có kem kìa.
Ăn quán đó nhé? - Văn Quảng hoá ra không phải vì giận nên mới quay qua chỗ khác mà anh là vì đang muốn tìm chỗ mua kem cho cô.
- Cũng được.
Sau đó cả hai đến cửa hàng kem, vui vẻ đứng xếp hàng chờ đến lượt mua.
Tư Nhĩ chọn mua kem vị vani còn Văn Quảng lại chọn vị sô-cô-la.
- Sao anh chọn vị sô-cô-la? - Tư Nhĩ thuận miệng hỏi.
- Vì thấy ngầu?
- Hả?! Ngầu?
- Ừ.
Cô ăn vị vani màu trắng vì màu trắng thường hợp với con gái còn tôi chọn kem vị sô-cô-la vì sô-cô-la có màu nâu hợp với con trai hơn.
Không phải sao?
Tư Nhĩ không ngờ rằng Văn Quảng lại cũng có lúc tư duy kiểu trẻ con như thế.
Người ta ăn kem chọn vị mình thích ăn chứ đâu ai ăn kem lại chọn vị chỉ vì màu của nó hợp với giới tính của mình? Người lối suy nghĩ kì lạ như vậy chắc chỉ có mình anh.
Đi thêm mấy bước chân nữa cả hai thấy có một nhóm nhạc đường phố đang cùng nhau nhảy một điệu nhạc nghe khá bắt tai.
Nhưng dường như thứ âm nhạc này không hợp với gu âm nhạc của Văn Quảng cho lắm.
Hay là do anh già rồi nên không thể tiếp thu nổi thứ âm nhạc trẻ trung này? Chịu khó đứng lại xem cũng chỉ bởi thấy Tư Nhĩ có vẻ hứng thú với hoạt động này.
- Anh biết không? Tôi hồi cấp Ba đã từng mơ mình sẽ là một dance của một nhóm nhạc nổi tiếng nào đó đấy! - Tư Nhĩ ghé sát tai bật mí cho Văn Quảng.
- Cô ước mơ làm nghệ thuật à? Sau đó thì sao? - Văn Quảng nghiêm túc lắng nghe, không biết rằng thực ra đây chỉ là một lời nói đùa của Tư Nhĩ.
- Làm gì có sau đó? Vả lại kia là giấc mơ của tôi chứ có phải là ước mơ của tôi đâu? Tôi không có năng khiếu nghệ thuật.
Chỉ hợp để thưởng thức thôi.
- Thế ước mơ của cô là gì? - Văn Quảng tò mò hỏi, thực sự rất muốn được biết ước mơ của cô.
Cơ mà… đó giờ ngoài tự do ra Tư Nhĩ chưa tình ước mơ bất kỳ điều gì cả.
Giấc mơ thầm kín đầy khao khát này của cô bao năm qua chưa từng thay đổi, có điều nó không thể thành hiện thực được nên nhiều lúc cô chỉ muốn quên quách nó đi cho xong.
- Bí… mật!! - Tư Nhĩ ra vẻ thần bí nói với Văn Quảng.
- Không thể nói cho tôi được à? - Văn Quảng thất vọng nói.
Nếu là Trần Trung, Tư Nhĩ liệu có chia sẻ giấc mơ của cô ấy cho anh ta biết không? Tiếng nhạc sôi động văng vẳng ở bên tai bấy giờ như biến mất chẳng còn để sót chút động tĩnh gì.
Văn Quảng lặng lẽ rơi vào suy tư tới mức thẫn thờ.
Phải mãi cho tới khi Tư Nhĩ khẽ lay người anh, anh mới giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu.
- Đi thôi? Hay anh còn muốn xem thêm một lúc nữa? - Tư Nhĩ không biết anh đang suy nghĩ còn tưởng anh chỉ đang chú tâm xem biểu diễn, thật thà hỏi.
- À không.
Cô muốn đi đâu nữa không?
- Hay chúng ta đến đằng kia xem thử đi.
Đã đi dạo phố thì phải đi thăm thú mỗi cái một ít chứ đâu thể chỉ quanh quẩn ở một chỗ được?
- Thế chúng ta tới kia xem thử… - Văn Quảng gật gù nghe theo Tư Nhĩ.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh tới, anh không biết phải ăn gì mới đúng, không biết phải chơi như nào mới vui nên tất cả anh nghe theo Tư Nhĩ hết.
Miễn sao cứ thấy vui là được rồi.
- Ô… là ảo thuật kìa!! - Tư Nhĩ hào hứng hô lên một tiếng sau đó không kiêng dè gì nắm lấy tay anh chạy về phía người ta đang làm ảo thuật.
Dáng vẻ hấp tấp chạy đi xem ảo thuật của cô thật giống như một đứa trẻ nhỏ lần đầu háo hức muốn xem một thứ gì đó kì diệu.
Văn Quảng được cô nắm tay đúng là rất vui, rất hạnh phúc nhưng cũng rất đau… bởi vì tay anh vẫn chưa có lành hẳn, bác sĩ còn dặn dò cẩn thận là anh không được phép hoạt động mạnh sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho chức năng của tay sau này.
Nếu bây giờ anh không may để cho vị bác sĩ kia biết anh không vâng lời ông ấy, tự ý trốn viện đi chơi lại còn không biết giữ mình, cố cắn răng chịu đau chỉ để được nắm tay người con gái anh yêu thì chắc ông ấy sẽ ngay lập tức báo cáo với tên Nam Nhật, để tên này mắng anh một trận thậm tệ cho xem.
- Ồ… thì ra là biểu diễn một loạt các trò nổi tiếng nhất luôn sao? - Tư Nhĩ hứng thú khi nhận ra ở đây có biểu diễn nhiều trò ảo thuật đường phố như thế.
- Là sao? - Văn Quảng không hiểu gì về cái gọi là ảo thuật đường phố cho lắm, thắc mắc hỏi lại.
- Trò ảo thuật đường phố là một hình thức giải trí đường phố phổ biến trên khắp thế giới.
Đây là một loại nghệ thuật kết hợp giữa kĩ năng và hiệu ứng tạo ra những điều bất ngờ và đáng kinh ngạc cho khán giả.
Một trong số những trò ảo thuật đường phố phổ biến nhất là trò bài lật.
Trong trò chơi này, người chơi sẽ đặt một quả bóng hoặc một đồ vật nhỏ dưới một trong ba lá bài và sau đó lật các lá bài lên.
Người chơi khác phải đoán xem quả bóng hoặc đồ vật đó nằm dưới lá bài nào.
- Tư Nhĩ chi tiết trình bày thế nào là ảo thuật đường phố nhằm giúp cho Văn Quảng hiểu rõ hơn về nó.
Vừa kể cô vừa trình bày luôn về những trò các