Tròng mắt chợt ửng đỏ, đến khi con trai níu níu tay cô, cô mới chợt giật mình.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc? Có phải do con đã khiến mẹ buồn phiền đúng không ạ?”
Nhóc là trẻ con, nhưng không có nghĩa là không nhìn ra ngày hôm nay mẹ nhóc phải hạ mình như thế nào trước cha của Hàn An Nhiên.
Và nhóc cũng hiểu ra được, đối với thể loại người nào thì cậu nhóc và mẹ không thể chọc vào.
“Hả? Mẹ đâu có khóc?”
Cô lấy tay vờ dụi mắt:
“Bụi bay vào mắt mẹ đấy!”
Tần Minh không biết có tin hay không, thằng bé nhìn cô chăm chú, ánh mắt lo lắng, trông rất tội nghiệp:
“Vậy để con thổi bụi cho mẹ nha!”
Lỡ nói dối rồi, Hứa Đào Nhi đành để con trai thổi bụi cho mình.
Ánh mắt lại len lén nhìn về phía chiếc xe dần đi xa.
Rốt cuộc, mọi thứ cảm xúc tiếc nuối, uất hận vô cùng tồi tệ vẫn bám riết lấy cô.
Cô vòng tay ôm lấy con trai:
“Con trai phải ngoan nhé! Lớn nhanh còn làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ nữa!”
Tần Minh ôm chặt cô, giọng chắc nịch:
“Vâng ạ, mẹ đừng buồn nữa nhé!”
“Ừm, có con, mẹ không buồn nữa.”
Trong xã hội ngột ngạt bí bách này, dù có bao nhiêu chuyện không vui, dù có bao nhiêu sự không cam tâm thì cô vẫn phải cố gắng chống chọi, cố gắng tìm cho mình một động lực gì đó để sống tiếp… Mà động lực ấy… thật mềm mại mũm mĩm và ở ngay trong lòng cô đây rồi!
Những thứ vốn từ ban đầu chẳng thuộc về cô, dù lòng vẫn luôn nặng trĩu tâm tư nhưng cuối cùng vẫn phải buông bỏ…
“Về thôi, mẹ đưa con về!”
“Vâng, chúng ta về nhà thôi…”
…
Chiếc xe Koenigsegg Regera lái đi thật xa, đến khi qua gương chiếu hậu đã không còn in lên hình bóng của Hứa Đào Nhi và Tần Minh, Hàn Thần mới thu hồi tâm tư của mình về lại bên trong xe.
Bên cạnh, Hàn An Nhiên ngồi ở trong ghế an toàn cho trẻ nhỏ vẫn luôn không ngừng nói về sự yêu thích của cô bé đối với Tần Minh.
Biết loáng thoáng Hàn Thần quen mẹ của Tần Minh cô nhóc đã ngỏ ý hỏi ý kiến Hàn Thần hôm nào mời Tần Minh về nhà chơi, dù sao trường học cách nhà mình cũng không xa, chơi một lúc thôi mà.
“Ba ơi, anh Tần Minh đẹp trai, mẹ của anh ấy cũng rất xinh đẹp.
Con muốn được xinh đẹp như cô ấy để anh Tần Minh thích hôn con như thích hôn cô ấy!”
Nghe Hàn An Nhiên vẫn canh cánh ước ao không đứng đắn này, Hàn Thần nghiêm mặt nhìn sang:
“Con gái con đứa, thật không đứng đắn chút nào! Ta cấm nghe chưa?”
Hàn An Nhiên hơi chu chu cái môi nhỏ.
“Sao lúc ba nói chuyện với cô xinh đẹp thì nhẹ nhàng mà nói chuyện với con lại tức giận thế ạ? Đúng là cả ba và anh Tần Minh đều chỉ thích gái xinh, mà không thích con… con giận rồi… không chơi với ba nữa…”
Có à?
Có nhẹ nhàng sao?
Hàn Thần không mấy thoải mái khi bị đứa nhóc này chọc vào chỗ khó trong lòng.
Anh hắng giọng một cái, sau đấy giọng nhẹ hẳn đi khi nói chuyện với Hàn An Nhiên.
“Ngoan.
Nhiên Nhiên không xấu, Nhiên Nhiên là đẹp nhất.”
Hàn An Nhiên gương mặt xị xuống, buồn bã hẳn đi, hai mắt cô bé rưng rưng:
“Ba nói dối, cả ‘cô’ và ‘ba ba’ đều nói Nhiên Nhiên giống mẹ, không xinh đẹp…”
Hàn Thần chợt không vui, nhất định về nhà sẽ chấn chỉnh lại chuyện này.
Trẻ con như tờ giấy trắng, nói chuyện hay hành động như thế nào đều có ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý trẻ nhỏ sau này.
Anh tinh ý nhận ra, Hàn An Nhiên đang có dấu hiệu bị tự ti về ngoại hình.
Rất không tốt.
“Con nghe ta hay nghe ‘cô’ và ‘ba ba’ của con?”
“Tất nhiên là con nghe ba.”
Hàn Thần xoa đầu con bé.
“Vậy nên, ta nói con xinh đẹp, thì chính là xinh đẹp.”
Thấy Hàn Thần nghiêm túc như