Nói rồi, Hàn Thần đưa máy cho cô, nhắc nhở:
“Ông nội muốn nói chuyện với em.”
Trái ngược với lúc nói chuyện với cháu rể mới Hàn Thần, khi ông nói với cháu gái cưng thì giọng nhẹ hẳn đi, như hai người khác hoàn toàn.
“Con à… sao con lại đồng ý gả cho thằng nhãi đó nhanh thế hả con?”
Hứa Đào Nhi nghe thế thì có chút xúc động, cô tố giác với ông bằng tất cả sự tủi thân của mình:
“Con đâu có muốn đâu… con bị anh ấy ép đấy ạ.”
“Hừ! Ông biết ngay mà, thằng nhãi đó ngoài bụng dạ xấu xa ra thì chẳng được cái gì.
Vừa nãy nó đã gửi tin nhắn khiêu khích ông đấy…”
“Thế ạ?”
Cô nhìn anh, ý định đứng cách xa anh một chút.
Ông nội đáp ‘ừ’.
Sau lại thông qua tông giọng của cô mà đoán ra cô đang bận lòng chuyện gì.
Dù đang giận Hàn Thần nhưng ông vẫn quyết định giúp anh, cho nên đã nói cho cô biết sự thật:
“Mười ba năm trước, thằng nhóc đó từng thách thức ông… thách ông tìm được ai yêu thương con hơn nó.
Còn nói một ngày nào đó nó sẽ cướp cháu gái của ông khỏi tay ông… Giờ thì nó đã thực hiện được ước nguyện cả đời của nó rồi…”
Hứa Đào Nhi quay người lại, một bên nghe điện thoại, một bên nhìn chăm chú vào Hàn Thần đã trở về bàn ăn đang giúp Hàn Thần Minh ăn uống…
Sự thật như sét đánh ngang tai khiến cô thật ngỡ ngàng.
Ông kể, mười tám năm trước lúc đó cô mới chỉ có mười tuổi đã có một chàng thiếu niên từng tay không đánh trận tới gặp ông và xin được đính hôn với cô.
Chàng thiếu niên đó, khi ấy đã bị ông mắng một trận tơi bời đến mức uất ức bỏ về…
Mười tám năm sau, chàng thiếu niên năm ấy đã không còn mang suy nghĩ của năm ấy nữa… chỉ có duy nhất một chuyện không bao giờ thay đổi chính là tình cảm của anh dành cho cô.
Hoặc… nếu có thay đổi thì chỉ có nhiều hơn chứ không có ít đi…
“Dù ông bị thằng nhóc đó chọc tức, nhưng con à… trên đời này, ông phải thừa nhận rằng mình chưa từng thấy người dưng nước lã thứ hai nào thương con như nó đâu.
Con hãy trân trọng tình cảm của Hàn Thần dành cho con và đừng bỏ phí thêm một ngày hạnh phúc nào nữa nhé!”
Đôi mắt cô đỏ rực, cô nghẹn ngào đáp:
“Vâng, con biết rồi.”
Sau đó, ông nội và ba mẹ muốn trò chuyện với Hàn Thần Minh cho nên cô đã đưa máy cho con trai nghe.
Ông bà dặn cháu trai cuối tuần cùng ba mẹ trở về Hứa gia ăn mừng một bữa, chúc mừng con đã có một gia đình mới thật hạnh phúc tử tế.
Con trai nghe ông bà chúc mừng, miệng cười không ngớt.
“Ôi… sao chẳng thấy con rể lên tiếng chào tôi nhỉ?”
Hứa phu nhân chợt nói đùa.
Hàn Thần xoa đầu con trai, anh cười khẽ, nói với chiếc điện thoại đã được bật loa ngoài.
“Mẹ… con chào mẹ…”
Hứa Bạch lập tức nói chen vào:
“Này này, tôi không nói không phải tôi tàn hình đâu đấy nhá!”
“Con chào ba, con là Hàn Thần… là con rể của ba mẹ.”
Cả gia đình bật cười vui vẻ.
Hứa Đào Nhi nhìn cách Hàn Thần đối xử với con trai và cha mẹ cô, một chút cũng không chê vào đâu được.
Anh cùng gia đình cô cười đùa vui vẻ, ở đây, trong căn phòng này… chỉ có một mình cô rơi nước mắt… nước mắt xúc động, cũng là nước mắt cảm động.
Hàn Thần đang vui vẻ, chợt nhận ra sự khác thường của cô.
Anh dặn con trai nói chuyện với ông bà ngoại, còn anh đi tới bên cô.
“Vợ sao thế? Vẫn còn khó chịu lắm à…”
Anh vừa tới bên cạnh cô, cô đã vòng tay ôm lấy anh, thấp giọng nức nở:
“Hàn Thần…”
Hàn Thần đột nhiên không hiểu cô bị sao.
Anh xoa lưng cô an ủi:
“Sao vợ lắm nước mắt thế? Đừng khóc nữa… rất hại sức khỏe, lại ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của vợ…”
Hứa Đào Nhi vừa nức nở vừa làm nũng:
“Em mà xấu đi, anh có yêu em nữa không?”
Hàn Thần hôn lên má, lên tai và mái tóc cô:
“Anh không yêu em vì sự xinh đẹp, anh yêu em vì con người của em.”
Ngay từ đầu, trái tim anh rung động chính là đôi mắt đẫm nước, bàn tay trắng mịn, váy công chúa xinh đẹp ôm lấy Mộng Mộng đã chết thảm trong vòng tay mà không ngại vướng bẩn ấy.
Sau đó… qua thật nhiều năm, theo cô thật nhiều năm… cùng cô trưởng thành… thứ anh yêu chính là con người của cô.
Có thể sẽ có người hỏi ‘nếu ngay từ ban đầu, cô là một cô bé xấu xí thì anh có rung động, có yêu cô không’.
Anh không biết.
Anh không dám chắc.
Anh không có câu trả lời.
Anh chỉ biết rằng, hiện tại số mệnh đã sắp đặt như vậy và không thể thay đổi, anh đã yêu cô, yêu tận tâm can đến chết đi sống lại.
Cho dù gặp vô số người ngoài kia, người thú vị, người tốt bụng, người xinh đẹp hơn cô… anh đều không có cảm giác, vì trái tim anh đã thuộc về cô rồi.
Hàn Thần anh chỉ muốn cô, một mình cô thôi.
Hứa Đào Nhi đặt tay mình lên trái tim của anh:
“Có phải những năm qua nó đã đau lắm đúng không?”
Hàn Thần hơi sững lại, hiểu ra cô đã biết chuyện, trái tim anh cảm giác bị cô nhìn thấu.
Anh lo lắng, anh sợ hãi.
Anh đặt tay mình lên tay cô, ngay bên ngoài trái tim đột nhiên đập thình thịch nhanh hơn của mình.
“Vì nó có em, nên tất cả đều ổn.”
“Em hiểu… giờ thì em đã hiểu rồi…”
Cô đau vì anh chỉ