Vừa vào tới phòng khách, mùi rượu đã xộc thẳng vào cánh mũi khiến Triệu Ngọc Nghiên khẽ nhăn mày.
Mắt thấy Tần Dịch Phong đang ngồi ngã trên ghế sô pha, không ngừng uống rượu.
Cô ta đi tới:
“Sao lại uống mà không đợi em?”
Tần Dịch Phong nhìn Triệu Ngọc Nghiên, trong thoáng chốc trước mắt hiện ra gương mặt xinh đẹp của Hứa Đào Nhi với bộ dạng ân cần.
Tần Dịch Phong lắc lắc đầu để xua tan đi cảm giác men say, cũng là xua tan đi hình bóng của người con gái đó.
Hắn ta căm ghét cô là thật, nhưng hắn ta cũng từng yêu cô là thật…
Năm năm trước, hắn tán tỉnh cô bằng cả tình yêu của mình, nhưng tham vọng và sĩ diện trong hắn quá lớn… nhất thời làm mờ đi lý trí hắn khi tình cảm không được cô đáp lại.
Lý do hắn bước tới bên Triệu Ngọc Nghiên, cũng là vì một lần hắn say và nhầm tưởng cô ta là Hứa Đào Nhi…
Quả thực, thêm rất nhiều lần sau đó, Tần Dịch Phong ‘nhầm tưởng’ Triệu Ngọc Nghiên là Hứa Đào Nhi mà lên giường với cô ta.
Hắn cũng lầm tưởng tình cảm và sự dịu dàng bao năm qua hắn cho Triệu Ngọc Nghiên là tình yêu.
Mãi cho đến khi, hắn nhìn thấy Hàn Thần bế Tần Minh… à không, phải là Hàn Thần Minh chứ…
Trái tim hắn điên cuồng gào thét.
Hắn biết năm xưa Hứa Đào Nhi từng yêu người đàn ông khác, nhưng không ngờ lại là Hàn Thần.
Và hai người đó… nguyên do chính vì nhờ hắn mà đã có chung với nhau một đứa con? Tại sao lại là Hàn Thần… hắn ta không cam tâm… tư tưởng hắn không bao giờ chịu thừa nhận mình thua kém Hàn Thần.
Nếu như năm đó chính hắn ngủ với Hứa Đào Nhi, cùng cô có một đứa con thì có phải đến thời điểm này hắn và cô đã có một cuộc sống hạnh phúc hay không?
Hắn ta căm hận người đàn ông đã cướp đi Hứa Đào Nhi, căm hận người đàn ông lúc nào cũng cao cao tự tại cho rằng mình là vua chúa trên tất cả mọi người… hắn ta căm hận Hàn Thần.
Gần đây thấy Tần Dịch Phong thường xuyên uống say, Triệu Ngọc Nghiên thực sự không vui.
Cô ta nắm tay hắn:
“Anh sao vậy, có phải anh vẫn còn lưu luyến Hứa Đào Nhi không?”
Tần Dịch Phong trong mắt xoẹt qua một tia đỏ bất thường, nhưng rồi hắn đã ôm lấy Triệu Ngọc Nghiên vào lòng:
“Anh không… chỉ là anh đang rất tức giận… tại sao cô ta lại có thể đăng ký kết hôn chớp nhoáng như thế với một tên đàn ông khác… Anh cảm thấy giá trị của anh đang tụt dốc không phanh…”
Tần Dịch Phong rất biết cách thâu tóm tâm lý thương hại của Triệu Ngọc Nghiên, chỉ một câu như thế, Triệu Ngọc Nghiên đã bị hắn đánh lạc hướng:
“Anh mãi là người đàn ông tuyệt vời nhất trong lòng em… Còn loại người có mắt như mù như Hứa Đào Nhi kia, cô ta dám xúc phạm anh… em chắc chắn không để yên…”
Thấy Tần Dịch Phong vẫn không vui, Triệu Ngọc Nghiên đã thử đề nghị:
“Giờ anh và cô ta ly hôn với nhau rồi… hay là anh cũng kết hôn với em đi.
Em năm nay đã hai mươi sáu, hai mươi bảy đến nơi rồi.
Hứa Đào Nhi đã trải qua hai lần kết hôn, nhưng em thì chưa… chưa một lần nào…”
Nói rằng năm xưa tin tức Hàn Thần kết hôn là kết hôn với cô ta ư? Thật nực cười, cô ta và anh vẫn chưa hề đăng ký kết hôn… Ngoại trừ một cái danh hão là Hàn thiếu phu nhân chỉ có người quen mới biết… thì Triệu Ngọc Nghiên không có gì cả.
Nếu không phải lúc đó, Triệu gia thấp cổ bé họng còn phải phụ thuộc vào Hàn Thị thì Triệu Ngọc Nghiên cũng không chịu im hơi lặng tiếng theo thỏa thuận với Hàn Thần như thế.
Anh đem đến cho cô ta một bản hợp đồng đề nghị liên hôn nhưng không công khai ra ngoài.
Và cô ta biết, mục đích của anh chính là trả đũa Hứa Đào Nhi vì đã kết hôn với người đàn ông khác… Cô ta biết tất cả những chuyện mà người khác không biết về anh… bao gồm chuyện anh đã yêu thầm Hứa Đào Nhi.
Cũng vì sự căm ghét của mình đối với Hứa Đào Nhi, muốn trả thù cô nên cô ta đã chấp nhận bản hợp đồng thỏa thuận đó.
Chuyện cô ta và Hàn Thần chưa từng đăng ký kết hôn, không kể người nhà thì không một ai hay biết ngay cả Tần Dịch Phong.
Đến mãi về sau khi sự vụ không thể giấu được thì Tần Dịch Phong mới biết chuyện.
Cũng từ đó, giá trị của cô ta đã giảm hẳn đi trong mắt Tần Dịch Phong một tên hèn nhưng đầy tham vọng này.
Chỉ là hắn diễn vai người đàn ông thâm tình với Triệu Ngọc Nghiên quá đạt, nên cô ta vẫn chưa từng nhận ra.
Thứ hắn cần… là tiền của Triệu Ngọc Nghiên.
Tần Dịch Phong muốn lảng tránh lời đề nghị kết hôn cho nên đã nói:
“Không phải cha và chú ba của em đang tức giận chuyện em để Hàn Thần kết hôn với người khác sao? Bây giờ, em kết hôn với anh… anh rất lo lắng việc em bị người nhà mắng.”
Triệu Ngọc Nghiên hơi sững lại, nhưng vẫn vui vẻ ngả vào lòng hắn, ngón tay chạy trên ngực Tần Dịch Phong:
“Từ lúc em sinh ra… họ có bao giờ công nhận những gì em làm.
Cho dù là kết hôn với Hàn Thần hay kết hôn với anh, họ vẫn sẽ phủ nhận và không hài lòng mà thôi.”
Vì làm hài lòng họ, ngay từ lúc ngồi trên ghế nhà trường cô ta đã đặt mục tiêu thật cao là Hàn gia… Nhưng rồi cô ta không hiểu tại vì sao, người mà cô ta từng thích rất nhiều năm trên ghế nhà trường đó lúc nào cũng vô tâm, lúc nào cũng lạnh