Hứa Đào Nhi thấy thái độ bà ta như vậy thì không vội trả lời.
Cô hướng về phía phòng ăn, gọi:
“Tâm Tâm, sao còn chưa mang nước ra mời mẹ?”
Chị Tâm từ trong cố ý nói thật to vọng ra:
“Hết nước rồi, chưa bê được.”
“Ồ, hết nước rồi à…”
Hứa Đào Nhi cố ý hỏi lại.
Hai người đầy hàm ý mà nói qua nói lại thêm mấy câu về vấn đề hết nước.
Điều đó khiến cho bà Tần sốt ruột, cuối cùng chỉ đành hạ thấp tông giọng xuống, bắt đầu giở chiêu bài tình thân.
“Đào Nhi, con biết đấy, gần đây Tần Thị làm ăn không được suôn sẻ, đối thủ mọc lên như nấm, việc kinh doanh gặp nhiều khó khăn.
Nếu lần này không mở rộng xưởng sản xuất, chế tạo thêm nhiều loại mới chỉ sợ Tần Thị nhà mình sẽ bị nhấn chìm trong thương trường mất.”
Hứa Đào Nhi yên lặng lắng nghe, dù rằng những điều mà bà Tần nói không khác gì đang dỗ dành trẻ lên ba, có mấy lời là thật lòng?
“Nửa đời người mẹ làm dâu Tần gia, cùng ba chồng con cố gắng gây dựng cơ ngơi, dù mệt mỏi cũng chẳng than phiền bao giờ.
Hiện tại cha mẹ già yếu rồi, gia đình lại chỉ có A Phong là con trai, con là con dâu duy nhất.
Mẹ mong là con cũng sẽ giống như mẹ, một lòng hỗ trợ chồng con phát triển…”
“Chưa kể, từ lúc con về làm dâu Tần gia, mẹ chưa bao giờ thấy con thực sự muốn tham gia chuyện của gia đình, lúc nóng lúc lạnh với chồng, mỗi lần nghe A Phong nói mẹ thương lắm.
Thằng bé yêu thương vợ con như vậy mà chẳng được con để tâm…”
“Ở đây cũng không phải chỉ ở vài năm, mà sẽ ở cả đời.
Con là vợ cũng phải biết chia sẻ gánh nặng với chồng, không nên chuyện gì cũng để A Phong đương đầu gánh tất cả…”
Bà Tần còn nói rất nhiều, Hứa Đào Nhi chỉ lặng thinh, ngoài mặt không bày tỏ bất cứ thái độ gì.
Từ lúc cô làm dâu Tần gia, trên dưới từ ông Tần đến Tần Dịch Phong hay chỉ đơn giản là họ hàng nhà bọn họ cần thứ gì, muốn thứ gì đều đến tìm cô, xin xỏ Hứa gia nhà cô.
Bọn họ cũng thật biết cách khai thác tài nguyên của Hứa Gia.
Bao nhiêu thứ tốt đẹp đáng giá từ nhà cửa đất đai đến vị trí công việc tốt trong thành phố, chỉ cần lọt vào tầm mắt tham lam của họ, họ đều lôi cô ra làm mồi nhử để câu về ích lợi.
Hứa gia không khác gì mỏ vàng miễn phí cho họ đào.
Vì thương cô, ông nội và ba mẹ đều cắn răng nhẫn nhịn, dù sao đối với Hứa gia những thứ đó chỉ là con muỗi.
Thế mà giờ đây, chỉ một vài câu nói của bà Tần, người mẹ chồng hiền thục của cô đây, đã tức khắc có thể rũ bỏ được tất cả những điều mà Hứa gia đã cho họ rồi sao?
Quan trọng là, đến cả mảnh đất phía Tây thành phố của Hứa gia cũng bị bọn họ nhăm nhe, muốn đòi miễn phí?
Mảnh đất phía Tây của Hứa gia rộng cả nghìn ha, nằm trong trung tâm kế hoạch quy hoạch của nhà nước.
Theo nguồn tin của ông nội, đó là một dự án cấp bách đặc biệt quan trọng của Tứ Trụ trong nhà nước, sẽ thi công trong năm nay.
Giá trị đến như thế, có biết bao doanh nghiệp lớn tìm đến trả giá gấp hai ba mươi lần giá trị thực tại, ông nội và cha còn không muốn bán, bây giờ theo ý người nhà họ Tần là muốn cô bảo ông nội cho không ư?
Làm gì có miếng bánh nào dễ ăn mãi như thế?
Tần Gia ngày càng quá đáng!
Dù trong lòng có những tính toán riêng, nhưng Hứa Đào Nhi không thể hiện quá rõ ra bên ngoài.
Suốt hơn ba mươi phút đồng hồ, cô cố gắng tĩnh tâm nghe bà Tần giảng giải về chuyện ‘nhân sinh’.
Nói đến khát khô cả họng thì bà ta cũng chịu rời đi.
Trước khi đi vẫn không quên nhấn mạnh với cô việc phải để Tần Dịch Phong có được mảnh đất đó.
Ra bên ngoài, nhìn thấy Tần Dịch Phong đứng cách đó không xa đang hút thuốc, bà Tần nhanh chóng đi tới, vừa lắc đầu ra hiệu vừa tiện mắng mỏ Hứa Đào Nhi mấy câu.
“Thật chẳng ra cái thể thống gì cả, tốt nhất qua một hai năm nữa con bỏ quách nó đi cho xong.
Nghĩa vụ nhà chúng ta đối với cô ta xem như là hết cạn rồi.”
Tần Dịch Phong cũng biết lần này không phải một phát ăn ngay như những lần trước, anh ta không vội.
Ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía khu nhà riêng tách biệt, trông thấy cánh cửa chính đang dần đóng vào, anh ta âm thầm có những kế sách thâm độc.
Hứa Đào Nhi… Lần này cô không muốn, tôi ép cô phải giao