Rồi bỗng nhiên, cả người chợt khựng lại.
Nhờ giác quan thứ sáu, Hứa Đào Nhi lập tức quay phắt lại, bắt gặp ngay một cặp mắt từ tòa nhà đối diện đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đối phương ở trong bóng tối và ở khoảng cách xa nên cô không nhìn rõ, nhưng vì góc độ đó là phòng của Tần Dịch Phong nên cô đoán là anh ta.
Chút ánh sáng mập mờ từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt anh ta không đủ để cô nhìn rõ được ánh mắt không mấy vui vẻ khi thấy cô tung tăng.
Cô không quan tâm lắm, trở lại lấy đồ trên bàn rồi bỏ vào bên trong phòng ngủ.
Tần Dịch Phong nhìn rõ cô mồn một, ánh nhìn càng thêm chán ghét nhưng làm thế nào cũng không rời mắt được khỏi cô.
Điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi với đầu dây bên kia, giọng nói của một người phụ nữ vang lên đầy nũng nịu trong đêm tối:
“Anh yêu, anh có nghe em nói không thế?”
Tần Dịch Phong thoáng bừng tỉnh, điều chỉnh tông giọng:
“Anh vẫn đang nghe đây mà.”
“Ứ ừ, em không chịu đâu.
Cách một màn hình như vậy thật chẳng biết anh đang làm gì, đang ở với ai? Em rất lo lắng, sợ rằng anh sẽ bị mụ vợ già của anh quyến rũ…”
“Sẽ không có chuyện đó đâu, em yên tâm đi.”
Tần Dịch Phong vẫn dán mắt vào căn nhà cách phía xa xa.
Cửa kính từ phòng ngủ ra ban công đã đóng chặt, không những vậy, Hứa Đào Nhi còn cố ý kéo rèm che kín lại.
Hiện tại, trong bóng đêm chỉ còn lại Tần Dịch Phong cùng người tình của anh ta bên kia điện thoại.
Tần Dịch Phong khẳng định chắc nịch như thế nhưng đối phương vẫn còn nằng nặc không chịu:
“Em không biết đâu.
Em nhớ anh, muốn gặp anh…”
“Tầm này muộn rồi…”
Nói nửa câu, Tần Dịch Phong đã đổi giọng:
“Được, anh đến với em.”
Nói rồi anh ta quay trở vào trong, nhanh chóng lấy vài món đồ rồi di chuyển đến địa điểm của người tình.
Ở cuối khu của đô thị Hoàng Thành Mường Thanh, cùng một kiểu thiết kế, các căn biệt thự khác đều đã tối đèn hoặc chỉ còn lại ánh đèn ngủ hay đèn bên ngoài ban công, nhưng riêng có một căn, từ bên trong ra bên ngoài vẫn luôn sáng trưng.
Cổng lớn mở sẵn chào đón chiếc xe của Tần Dịch Phong tiến vào.
Tại sảnh lớn, Triệu Ngọc Nghiên cả người chỉ mặc nguyên một chiếc váy hai dây mỏng manh xuyên thấu, không cả mặc nội y, mái tóc xoăn xõa dài đang đứng tựa vào cột nhà.
Cô ta cố ý làm ra những tư thế quyến rũ cùng động tác khi3u gợi để gặp Tần Dịch Phong.
Cho nên, khi Tần Dịch Phong vừa nhìn thấy, cả hai đã vồ vập lao vào nhau hành sự…
“Nghiên Nghiên, em thật biết cách làm anh sung sướng.”
“Anh yêu, em và cả cơ thể này đều chỉ dành cho mình anh thôi.”
…
Khi đồng hồ báo thức buổi sáng reo lên, Hứa Đào Nhi chưa kịp mở mắt thì âm thanh đã được ai đó tắt đi.
Thật đúng ý cô.
Cơ thể mệt mỏi, đầu đau như búa bổ khiến cô muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, ai bảo cô mới chợp mắt hai, ba tiếng trước cơ chứ.
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, trên mặt chợt cảm nhận có một bàn tay mềm mại di chuyển, vuốt v3.
Khi đối phương đặt nụ hôn lên gò má cô, đôi mắt cô nặng trĩu mở ra.
“Hàn Thần…”
Hứa Đào Nhi mơ màng, trong miệng lẩm bẩm thật khẽ.
Đến khi cô giật mình vùng khỏi nụ hôn đó, mới nhìn rõ trước mắt là con trai cục cưng của cô.
Mới sáng sớm, Hứa Đào Nhi đã như bị ma quỷ hù dọa sợ phát khiếp, thế mà trong lúc mơ màng cô lại nhầm lẫn con trai cô là Hàn Thần mới dở chứ.
Thôi thôi, tạm thời chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là cô phải làm sao để giải thích với con trai về hành động bài xích tránh thoát khỏi nụ hôn yêu dấu của nhóc đây này.
“Mẹ…”
Gương mặt Tần Minh méo mó, hai mắt rưng rưng đầy ngỡ ngàng, đối với cậu nhóc, hành động mẹ cậu vội vàng giật mạnh tránh né khỏi nụ hôn của cậu còn tổn thương hơn bất kỳ một điều gì khác.
“Ôi con trai, mẹ xin lỗi.”
Nhìn con trai khóc, Hứa Đào Nhi lòng quặn thắt, vội ngồi dậy ôm choàng lấy con, kéo con vào lòng.
“Con ơi, mẹ xin lỗi.
Mẹ nhìn không rõ, mẹ tưởng con là ai khác…”
Hứa Đào Nhi giọng cuống quýt, bàn tay xoa lưng chấn an con, vừa nói vừa không ngừng hôn lên trán thằng bé.
Kể từ khi Tần Minh nhận thức được về cuộc sống, suy nghĩ của con đã có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường.
Con trai rất thương mẹ, nên chẳng mấy khi khóc nức lên làm mẹ buồn lòng.
Độc quyền của trẻ con là khóc có người dỗ dành, có người lo lắng, nhưng con trai từ bỏ quyền đó để giúp cô giảm phần nào sự buồn thương.
Giờ đây khi đối diện với con trai đang khóc không ngừng được, khiến cô chợt nhận ra, dù con có thương