Lúc anh xuống xe tiễn cô vào nhà, Hứa Đào Nhi tinh ý nhận ra cảm xúc phân vân trong ánh mắt của anh, tuy nhiên cô không tiện hỏi cho lắm.
Đến khi đi vào tận bên trong, cánh cổng lớn cũng đã đóng lại nhưng cô vẫn nhìn thấy anh chưa lái xe rời đi.
Đang tính quay lại hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì thì Tần Minh bỗng từ đâu xuất hiện, đôi chân ngắn ngủn chạy về phía cô liên tục gọi “mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ về rồi…”
Hứa Đào Nhi đành thu lại ý nghĩ của mình, cô tiến về phía con, ôm hôn một hồi.
Thi thoảng ánh mắt cô vẫn âm thầm nhìn về phía bên ngoài.
Khoảng cách xa xa, tuy không còn nhìn thấy rõ anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh còn chưa rời đi.
Thấp thoáng nghe tiếng nói chuyện điện thoại ở phía đó.
“Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ đi làm về muộn thế ạ?”
Hứa Đào Nhi nhìn con trai mỉm cười:
“Mẹ có hẹn ăn tối với đối tác.”
“Dạ…”
Tần Minh nghe thấy mẹ bảo đi ăn tối mà không được đi cùng nên gương mặt có chút tủi thân.
“Mẹ ơi, ngoài trời rất lạnh, mẹ đừng đứng bên ngoài nữa ạ!”
Cô đành phải dẹp tâm tư của mình sang một bên, dẫn con trai đi vào bên trong nhà.
Vừa đi vừa hỏi han con:
“Sao con lại chạy ra ngoài này một mình vậy, cụ cố với ông bà ngoại đâu rồi?”
Sân vườn lối đi của Hứa gia không nhỏ, địa phận Hứa gia rất an toàn nhưng có thể do bản năng làm mẹ vẫn khiến cô không yên tâm.
Thằng bé từ trong nhà chạy ra tận ngoài này, chỉ sợ con không cẩn thận mà vấp ngã.
“Cụ cố và ông bà mới ăn cơm xong, đang ngồi uống trà ạ.”
Cô dặn dò con trai:
“Lần sau không có người lớn, con hạn chế chạy nhảy linh tinh nhá.
Sợ con bị ngã mẹ rất đau lòng.”
“Dạ, con nghe rồi ạ.”
Tần Minh ngoan ngoãn vâng lời, cậu nhóc nói:
“Nhưng mà mẹ ơi, cụ cố bảo con chạy ra gọi mẹ vào đấy ạ!”
“Cụ biết mẹ về lúc nào à?”
Tần Minh rất thông minh, cậu nhóc nhìn vào Apple Watch cho bé đang đeo trên tay, chỉ chỉ:
“Lúc nãy, đến số hai, số không, số một, số bốn cụ đã nói là mẹ về rồi.
Con đợi mãi, đợi mãi cũng không thấy mẹ vào… Cụ bảo với con sợ mẹ đứng ngoài lạnh nên bảo con ra gọi mẹ vào ạ.”
Ý của thằng bé là lúc tám giờ mười bốn phút thì cô đã về rồi sao? Cô nhìn thời gian hiện tại trên Apple Watch của con trai, mấy phút nữa là đồng hồ chuyển sang chín giờ tối rồi.
Chẳng lẽ…
Cô thoáng dừng bước, quay lại nhìn về phía cánh cổng lớn của Hứa gia, nhưng từ vị trí này, khoảng cách đã trở nên quá xa khiến cô không thể nhìn rõ được.
Anh đã đi chưa? Rốt cuộc là đang có chuyện gì?
Mang theo sự tiếc nuối cùng lòng tò mò trở vào trong nhà.
Bên trong một nhà ba vị trưởng bối đã ngồi đợi cô thật lâu.
Khi nghe động tĩnh của cô, cả ba người đều đưa mắt nhìn.
Hứa Đào Nhi chột dạ cứ như là bị phụ huynh bắt quả tang khi đi chơi về muộn.
Cô cười ngại ngùng, chào từ ông nội đến cha mẹ.
Sau đấy, dựa vào sắc thái âm trầm của ông nội ngồi ở vị trí chủ nhân, cô đành để con trai cho bà ngoại nó ôm, còn mình thì chạy tới ngồi xuống bên cạnh ghế ông đang ngồi.
Khoác lấy cánh tay dù đã có tuổi nhưng vẫn săn chắc điển hình của người từng ở trong quân ngũ hơn nửa đời người như ông.
“Ông nội, ông chưa đi đọc kinh Phật sao?”
“Hừ!”
Ông nội hừ một tiếng, không hài lòng.
Năm nay ông đã hơn bảy mươi tuổi, gương mặt chuyển hẳn sang ‘xế chiều’ tuy nhiên tông giọng vẫn rất nghiêm nghị:
“Có một ngày nghỉ về nhà cũng không chịu về sớm, còn phải để ta cho cháu ra gọi con nữa hả?”
Hứa Đào Nhi nũng nịu nói:
“Con đi làm nhân tiện đi ăn với đối tác nên vừa mới về thôi mà…”
Ông nội bên ngoài nghiêm khắc, bên trong chẳng ai thương Hứa Đào Nhi bằng ông.
Có gì cũng đều chiều theo cô tất, cô muốn gì ông cũng đồng ý.
“Đối tác? Con gạt con trai con thì được, giờ còn định gạt cả ông nội sao?”
“Con đâu có! Ông chẳng tin con, chẳng thương con gì cả!”
Hứa Đào Nhi cười rồi ngả vào lòng ông, nũng nịu hơn cả với cha với mẹ.
Hứa lão gia cùng Hứa phu nhân nhìn thôi cũng thấy ghen tị.
“Con gái con lứa, lớn rồi mà vẫn như một đứa trẻ vậy.”
Hứa Đào Nhi trả lời cha mình:
“Con mãi là đứa trẻ ngoan của ông nội, có phải không ông?”
Ông nội bật cười ha hả, gật đầu nói “phải”.
Hứa lão gia liền nói:
“Đến cháu trai của ba cũng không nhõng nhẽo như con.”
Hứa Bạch vẫy vẫy Tần Minh về phía mình:
“Bảo bối đến đây với ông, con mau thơm má