Trường mầm non từ trước tới giờ đều nghe danh có một vị phụ huynh từng là siêu mẫu nổi tiếng thế giới, từ gương mặt đến dáng người vô cùng xinh đẹp, nổi danh cả trường.
Ai cũng biết, ‘cô xinh đẹp’ trong miệng Hàn An Nhiên nhắc đến là mẹ của Tần Minh soái ca trường mẫu giáo.
Giáo viên dạy ở nơi dành cho con nhà giàu như vậy cũng từng bắt gặp không ít những câu chuyện drama ‘chồng chị cũng là chồng em’, nhiều vô kể của giới thượng lưu.
Nên khi chứng kiến cảnh này đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ nhập nhằng giữa mẹ Tần Minh và ba của bé Hàn An Nhiên.
Thứ giáo viên không ngờ đến là mối quan hệ nhập nhằng của mấy người, còn về vấn đề ông chủ Hàn Thần thoáng si mê người đẹp họ Hứa thì bọn họ vẫn có thể chấp nhận được bởi có câu ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’.
Đấy chẳng qua cũng là lẽ dĩ nhiên của cuộc đời thôi.
Bọn họ cũng ước mình xinh, cũng sẽ hy vọng được người tài sắc vẹn toàn như Hàn Thần nhìn đến.
Nhưng chắc là phải chờ đến kiếp sau rồi.
Một bên người lớn tám chuyện, một bên đám trẻ con cũng không ngừng tra tấn lỗ tai Tần Minh bằng câu hỏi:
“Mẹ anh với ba Nhiên Nhiên ở với nhau sao?”
“Anh và Nhiên Nhiên sẽ thành anh em hả?”
“Cô xinh đẹp có cưới ba của Nhiên Nhiên không hả anh?”
Tần Minh chịu thua rồi.
Chưa bao giờ mà cậu lại mong muốn Hàn An Nhiên ồn ào xuống tìm mình đến như thế, dù con bé ríu rít bên tai cậu cả ngày cũng không bằng năm sáu cái mồm chụm lại được.
Một lúc sau, quả nhiên, Hàn An Nhiên đã xuất hiện, vừa chạy tới vừa vẫy tay gọi “anh Thần Minh, anh Thần Minh…” xung quanh lập tức trật tự nhường chỗ cho cô bé tới.
Cô nhóc này là công chúa, đứa trẻ nào cũng được dặn không được chọc vào cô nhóc.
Cho nên khi cô nhóc muốn kéo Tần Minh tách khỏi đám người để đi ‘hẹn hò’ chỗ khác cũng không ai dám ngăn cản, bọn họ chỉ chờ Tần Minh từ chối.
Nhưng lạ thay, hôm nay Tần Minh lại ngoan ngoãn đi theo Hàn An Nhiên ấy sao?
…
Lúc Hứa Đào Nhi tỉnh dậy, đã là giữa trưa.
Cô theo thói quen lần mò cục cưng nhỏ nằm bên cạnh, thế mà lại trống trơn.
Cho đến khi đầu óc mơ màng nhớ lại chuyện đêm qua cô cãi nhau với Tần Dịch Phong, cô mới giật mình, choàng tỉnh dậy.
“Tần Minh…”
Cô cất tiếng gọi, trong ngữ điệu hiện rõ sự lo lắng.
Cô lo lắng Tần Dịch Phong bắt con của cô đi…
Sau khi nhìn kỹ đây là đâu, lòng cô mới bình tĩnh trở lại.
Đây là nhà của Hàn Thần, nhà của người đàn ông yêu thương trẻ nhỏ, sẽ không có chuyện con trai cô bị Tần Dịch Phong bắt đi đâu…
Trước đó do ngủ say nên cô chẳng biết được có những chuyện gì xảy ra trong lúc đó.
Khi tỉnh lại, chỉ thấy trên mặt bàn trong phòng có một túi đồ bao gồm đồ dùng cá nhân và cả quần áo do Hàn Thần chuẩn bị.
Cô thấy lòng mình thật phức tạp.
Chưa bao giờ nhận được sự quan tâm chu đáo đến từ một người đàn ông như vậy.
Kể cả ngày trước, trước khi gặp Hàn Thần ở New York cô cũng chưa từng yêu ai, bởi yêu cầu chọn bạn trai hay là gu của cô quá cao, không ai có thể đáp ứng được nên cô vẫn luôn độc thân như thế.
Sau khi vệ sinh cá nhân, thay lên bộ đồ mà anh đã mua cho cô.
Cô nhìn ngắm bản thân mình trước gương, gương mặt sạch sẽ không trang điểm hơi chút nhợt nhạt, che giấu không được đôi mắt sưng húp, cô vẫn luôn tự tin về mặt mộc của mình nhưng có thêm đôi mắt sưng phù này thì lại không chắc lắm.
Hàn Thần không biết là tùy ý chọn hay là có dụng tâm chọn váy cho cô, chiếc váy suông màu trắng thanh thuần dài đến tận mắt cá chân, ống tay phồng dài, thiết kế công chúa, mặc vào nhìn hơi bánh bèo.
Mái tóc bồng bềnh được cô búi gọn sau đầu, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn tôn lên làn da trắng nõn nà của cô.
Căn nhà này Hàn Thần không hay ở, vì thiếu hơi người nên cảm giác lạnh lẽo, cho đến khi mẹ con cô ở lại, nơi này cũng tạm khá hơn.
Lúc cô đi xuống dưới nhà, âm thanh đầu tiên nghe thấy là tiếng nói chuyện phát ra từ laptop của Hàn Thần.
Anh đang tham gia cuộc họp trực tuyến.
Cô đưa tầm mắt lần mò theo hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy anh ngồi ở trong phòng bếp thì bẽn lẽn đi vào trong, cô cố ý lựa chọn lối đi tránh bị rơi vào camera laptop của anh.
‘Xin chào’ cô dùng khẩu hình miệng nói một tiếng, sau đó cười nhẹ rồi ngồi xuống một bên bàn ăn.
Hàn Thần nhìn thấy cô, thoáng sững lại mấy giây.
Cô mặc chiếc váy anh mua, nhìn rất dịu dàng duyên dáng.
Ánh mắt anh không che giấu như vậy, Hứa Đào Nhi cũng biết mình xinh đẹp nên chỉ cười đáp lại thôi.
Thấy anh chủ động mở nhỏ âm thanh cuộc họp, cô đã nói khẽ:
“Anh cứ để bình thường đi, tôi không cảm thấy bị ảnh hưởng đâu.”
Hàn Thần gật đầu, nhưng cũng chỉ để âm lượng nhỏ vừa nghe.
Hôm nay anh làm việc ở nhà, cho nên không đóng vest nghiêm chỉnh mà chỉ mặc sơ mi xám với quần âu.
Nhìn thôi cũng thấy một ma lực lớn thu