Hứa phu nhân vỗ vỗ mông cháu trai, cười nói:
“Ở với bác Thần, bác ấy rèn cho thói quen ăn rau là tốt đấy… chứ bình thường bà bảo con ăn, con có chịu đâu nào?”
Tần Minh tưởng được bà ngoại bênh, ai ngờ bà cũng giống như mẹ và bác Thần.
Cậu nhóc đành im lặng, ngoan ngoãn tự mình chơi đùa trong lòng bà ngoại.
“Bình thường cháu hay nấu ăn lắm hả?”
Hứa lão gia Hứa Bạch chen vào hỏi một câu mà sâu xa trong lòng ông đang quan tâm.
Bấy giờ Hàn Thần mới nói:
“Con không thường xuyên nấu… vì không có ai muốn ăn.
Nếu em Đào đã khen như vậy, con cũng muốn mời mọi người, có dịp, tiện thể ghé qua chỗ con chơi.
Con sẽ tình nguyện làm đầu bếp phục vụ gia đình mình.”
Đầu mày Hứa Đào Nhi giật giật, ánh mắt nhìn về phía anh thật ngỡ ngàng.
Bình thường cô thấy anh đã khéo nói chuyện rồi, nhưng khi ở trước mặt người lớn như thế này, anh vẫn khiến cô vô cùng bất ngờ đấy!
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hàn Thần nhìn sang bên cạnh.
Thấy biểu hiện của cô như thế, anh lập tức nảy sinh ý đồ không đứng đắn.
Người đàn ông khẽ chớp nhẹ ánh mắt nhưng lại giống như đang nháy mắt với cô, môi và mắt anh đều ánh lên ý cười trêu chọc rõ rệt…
Trái tim Hứa Đào Nhi nhảy loạn, hai má lập tức râm ran nóng.
Cô vội vàng quay mặt đi, nghĩ bụng sao có người đến lúc xấu xa trêu chọc con gái nhà người ta mà trông vẫn thật đẹp trai tử tế như thế nhỉ?
Để tránh bị ông nội và ba mẹ phát hiện, cô đã cầm lấy tách trà, vừa định uống luôn thì anh đã kịp thời nhắc nhở nho nhỏ ‘cẩn thận nóng’.
Hứa Đào Nhi ánh mắt lảng tránh, chỉ khẽ gật đầu.
Cô cũng không uống nữa, chỉ cầm thổi nóng cho đỡ trống trải ngượng ngùng.
Việc làm của hai người, tưởng là rất kín kẽ, nhưng người lớn trong nhà ai cũng nhìn thấy rõ mồn một việc hai người ‘liếc mắt đưa tình’.
Rõ ràng ánh mắt cha mẹ đều trông vừa thấy vui, vừa thấy tiếc nuối.
Năm xưa nếu như mọi chuyện không vỡ trận vượt khỏi tầm kiểm soát, thì hiện tại con rể của Hứa gia phải là người xứng tầm như Hàn Thần kia mới đúng.
Tất nhiên chuyện tốt như thế, Hứa phu nhân trước mắt cứ nhận lời với Hàn Thần, còn lịch cụ thể thì chưa rõ ngày nào.
Hàn Thần ngồi lại khoảng hơn nửa tiếng, đa phần thời gian đều nói chuyện với Hứa phu nhân.
Sau đấy, trước khi trở về anh đã xin phép được nói chuyện riêng với ông nội.
Hứa Đào Nhi nhìn hai người đi về phía thư phòng, cô biết ngay mà, anh và ông nội nhất định có gì đó.
Cô định lén lút đi theo sau mà bị cha ngăn lại.
Cô nhăn nhó:
“Con muốn lên nghe thử.”
Cha cô nói:
“Chuyện riêng của họ, con lên làm gì? Với lại ông không muốn cho con nghe, con lên cũng vô ích.”
Cô chu môi cãi lại:
“Ba yên tâm, con sẽ nghe lén!”
“…”
Tất nhiên cha phản đối hành động này của cô, nhất quyết không để cô đi.
“Ngồi đó, ba và mẹ còn có chuyện muốn nói với con.”
Hứa phu nhân bảo với chị giúp việc dẫn Tần Minh đi nghỉ trước, hai ông bà ngồi nói chuyện với cô.
Chủ yếu là bắt cô kể lại tường tận vụ việc ngày hôm đó cô cãi nhau với Tần Dịch Phong.
Đến nước này thì cô cũng không giấu diếm cha mẹ nữa, một mực kể ra những chuyện mà Tần Dịch Phong và Tần gia bọn họ đã làm.
Hứa Đào Nhi chỉ vào bên má mình, mếu máo nói:
“Ba mẹ, hôm đó Tần Thủy Liên còn tát con ngay trước mặt con trai của con nữa!”
“Khốn nạn!!”
Mẹ nghe cô nói vốn dĩ đã tức giận, xong nghe đến đây kiềm chế không được mà nắm lấy tách trà đập mạnh xuống bàn.
Mặt bàn thủy tinh cao cấp hiện lên vết nứt, tách trà vì lực quá mạnh mà vỡ tan tành, nước trà nóng sóng sánh đổ ra, có vài giọt bắn lên tay bà đã để lại dấu vết.
Hứa lão gia vội vàng nắm lấy tay vợ kéo xa hiện trạng, ông cũng đang tức giận nên tông giọng lên cao, không kiềm chế được:
“Tôi đã dặn bà nhiều lần rồi, có tức giận thì cũng đừng làm mình đau như thế chứ?”
Hứa phu nhân bực tức:
“Tôi phát điên mất thôi ông ơi, con gái chúng ta sinh ra, nuôi nấng đến từng này tuổi còn không nỡ đánh một cái, vậy mà lũ khốn Tần gia đó lại dám động tay động chân với con… Ban đầu bọn họ hứa hẹn thương con nhiều lắm, rồi kết cục đến như ngày hôm nay, đến mức con tôi có nhà mà không dám về vì sợ ba mẹ đau lòng…”
Hứa Đào Nhi vội đứng lên tiến về phía mẹ mình, không đợi bà đau buồn thêm, cô đã nói:
“Mẹ… mẹ yên tâm đi.
Con đã quyết định làm đơn ly hôn rồi!”
Hứa phu nhân và Hứa lão gia tròn mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên, hơn ai hết khi nghe tin này người làm cha làm mẹ như họ là vui mừng nhất.
Nhưng hai ông bà vẫn không dám tin, sợ cô chỉ nói trong lúc nóng giận thôi.
“Con nói thật ư?”
Hứa Đào Nhi gật đầu chắc nịch:
“Con nói thật, đơn con đã soạn rồi, đợi in ra con ký xong sẽ đến nói chuyện với anh ta.”
“Con gái của mẹ…”
Hứa phu nhân xúc động ôm chầm lấy cô:
“Cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi, mẹ mừng lắm.”
Hứa Đào Nhi ôm lấy bà:
“Con xin lỗi vì đã để ba mẹ phiền muộn lâu như vậy, chuyện này đều là lỗi do con, con đau một thì ba mẹ và con trai của con đau gấp nhiều lần.”
Có lẽ, người bị đánh thì chỉ cảm thấy đau thôi, còn người