“Cô nghĩ sao?”Hàn Thần hỏi ngược lại cô khiến cô bối rối, câu trả lời đã rõ ràng nhưng nói ra lại tạo cảm giác rất ngượng ngùng.Ngay lúc Hứa Đào Nhi không biết phải trả lời như thế nào, anh đã hỏi:“Ẩn dụ của bầu trời đêm nay là gì?”Một câu hỏi giống như anh đã bóc tách được ý nghĩa của bầu trời đêm ở New York.
Cô ngước nhìn lên bầu trời, chần chừ một lúc, sau đó nửa thật nửa đùa mỉm cười xinh đẹp nói:“Tôi cảm thấy bầu trời hôm nay rất hỗn loạn, trăng và sao… giống như trái tim tôi, không được bình tĩnh…”‘...’Suốt một quãng đường sau đấy hai người chẳng nói được mấy câu.
Càng đi, cô càng không hiểu quy luật của anh, có lẽ thông qua chi tiết đi vòng vòng không có điểm đích ấy, cô đã nhận ra anh cũng giống như cô, cũng đang bối rối bởi câu nói đầy hàm ý thả thính của mình.Không sao, không sao… bất kể một hành động gì của anh, cô đều cảm thấy anh đúng gu cô cho nên… sự khó hiểu của anh cô xin được tình nguyện chìm đắm.Nhưng đời thì làm gì có chuyện vô lý kéo dài mãi như thế, quả nhiên, không đến mười phút sau đã có người thứ ba tìm đến anh.
Đối phương đứng không xa, là một cô gái.
Từ góc độ của cô nhìn sang, không rõ mặt.
Cô mới nhớ tới anh là người đã có vị hôn thê, cả lòng buồn ủ rũ:“Vậy anh qua đó đi! Tôi không sao, không cần bận tâm!”Hàn Thần nhìn cô, khẽ gật đầu:“Cô cứ tự nhiên!”“Tôi biết rồi! Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi ngày hôm nay.”“Ừm!”Nhìn anh đi về hướng người phụ nữ kia, Hứa Đào Nhi chán nản đi về hướng ngược lại.
Đi mấy bước lại bực tức nện giày xuống nền đất, tâm trạng xúc động buồn bã tiến tới ngồi bịch xuống xích đu trong vườn sau khách sạn, cô gọi nhóm cho Thiển Tây và Bạch Đô than vãn.“Hức hức, hiếm lắm em mới tìm thấy người đúng gu mà, tại sao lại như thế…”Sắc mặt Thiển Tây và Bạch Đô đều không có bất ngờ, biết rằng chuyện này cô sớm phải đối mặt.“Không sao, ngoài kia còn đầy người đúng gu em.”“Anh nói dối, nếu đầy thì tại sao hơn hai chục năm nay em mới gặp được có Hàn Thần?”“Chết chết, vả ngay vào cái mỏ hỗn.
Không được gọi tên Ngài ấy tùy tiện như thế có nghe chưa? Thôi, em ở đó thêm lúc nữa rồi về đi, tôi và Thiển Tây phải đi xử lý chút việc.”“Huhu… Buồn chết mất thôi…”Có lẽ vì tiết trời gió hiu hiu, nên khi ngồi thêm một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới.
Hứa Đào Nhi tranh thủ tựa vào thành ghế xích đu chợp mắt một chút, đến khi cô nghe thấy động tĩnh thì từ từ mở mắt ra.“Con ranh này trốn ra tận đây, làm ông mày tìm mãi mới thấy!”Nghe tiếng chửi thề, Hứa Đào Nhi giật mình quay lại.
Phía sau, hai người đàn ông lạ mặt bất ngờ lao đến, không cho cô cơ hội hét lên một tiếng tròn vành chúng đã bịt miệng cô bằng miếng vải tẩm thuốc mê.
Trước khi chìm trong cơn mê, cô mơ màng nhìn thấy Tần Dịch Phong.…Lúc Hàn Thần nói chuyện với Hàn An Tư xong quay lại chỗ cũ thì đã không thấy Hứa Đào Nhi nữa, thậm chí một chút hơi ấm của cô cũng không còn lưu lại.
Trong lòng anh thoáng chốc không vui, quay người định rời đi.Nhưng nghĩ thế nào lại cảm giác không yên tâm, cho nên anh gọi thư ký Lưu cánh tay đắc lực tới, dặn dò:“Bảo tài xế đưa cô ta về đi.”“Vâng, thưa Ngài.”Có điều sau đấy, thư ký Lưu cùng đám vệ sĩ tìm mãi vẫn không thấy Hứa Đào Nhi đâu cả.
Thư ký Lưu nói với Hàn Thần có khi nào cô đã về trước?Hàn Thần trầm ngâm, sau khi suy tính cụ thể lập tức cho người check toàn bộ camera của buổi tiệc ngày hôm nay.
Trên màn hình camera, phát hiện Tần Dịch Phong ôm cô lên phòng nghỉ khách sạn, sắc mặt anh lập tức trắng bệch……Tại phòng khách sạn.Tần Dịch Phong nhìn Hứa Đào Nhi đang mê man nằm trên giường, hôm nay cô mặc trang phục dạ hội trông vô cùng đẹp mắt.
Nhất là vòng eo nhỏ nhắn cùng vòng ba đầy đặn khiến cho anh ta liên tưởng đến những hình ảnh triền miên khó cưỡng.
Cố gắng kiềm chế cảm giác hưng phấn, anh ta từng bước từng bước cởi bỏ bộ y phục trên người cô.Lúc ấy điện thoại anh ta reo lên, nhìn thấy là đám bạn của mình thì nghe máy với giọng gắt gỏng:“Chúng mày cứ từ từ, tao chơi xong sẽ đến lượt chúng mày.”Nói rồi không để bọn họ lên tiếng, Tần Dịch Phong tắt điện thoại, tắt cả nguồn.Bấy giờ anh ta không thể khống chế mà cúi xuống đặt nụ hôn lên môi cô, Hứa Đào Nhi trong cơn mê vẫn cố dùng chút ý thức để vùng vẫy, nhưng vô tác dụng.
Dưới tác dụng của thuốc, cô thực sự buông xuôi mà chìm sâu vào giấc ngủ, bỏ mặc mọi chuyện phía sau sắp xảy ra…Ngay khi Tần Dịch Phong vừa mới chạm nhẹ vào cánh môi đỏ thì bất chợt cửa phòng khách sạn đột nhiên bị đạp tung, tạo nên âm thanh thật lớn.
Anh ta tức giận không thèm quay lại mà hét lên như thể bị chọc phải tiết:“Tao đã bảo chúng mày từ từ, tại sao còn dám vào phá… hự…”Tiếng hét bị cắt ngang khi hắn ta ăn trọn một cú đạp