Lúc Hứa Đào Nhi tới bệnh viện đã là chuyện của hai ngày sau.
Dư âm ngày hôm trước nên tâm trạng cô vốn dĩ không được vui.
Cô đã nhắn cho Tần Dịch Phong một tin rằng cô sẽ tới gặp anh ta, thay vì làm ngơ và không trả lời như mọi lần thì lần này, anh ta đã gửi lại một tin nhắn.
[Vợ đến thăm anh à? Chuyện hôm trước anh rất xin lỗi, đừng giận nữa nhé, anh nhớ vợ nhiều lắm…]
Nhìn dòng tin nhắn anh ta gửi đến, tâm trạng của Hứa Đào Nhi thật phức tạp.
Cô không trả lời, anh ta gửi tiếp một tin:
[Mấy hôm nay nằm bệnh viện không được ăn gì ngon miệng cả, anh muốn uống whisky cùng với thịt lợn ủ muối Tây Ban Nha… Em mua cho anh có được không?] - [Đến rồi vợ chồng mình cùng nói chuyện.]
Cô không phản hồi khiến Tần Dịch Phong sốt ruột.
Vừa vào tới bệnh viện, Hứa Đào Nhi đã thấy bà Tần đứng đợi sẵn đang nói gì đó với mấy y tá bệnh viện, gương mặt chán ghét do phải đợi lâu khi nhìn thấy cô lập tức nặn ra nụ cười tươi tắn.
Bà ta đi tới, trái ngược hoàn toàn với thái độ tối hôm cãi nhau, lúc này mừng rỡ:
“Ôi, con dâu, con đến rồi hả?”
Bà ta khoác lấy cánh tay Hứa Đào Nhi:
“Mẹ nghe A Phong bảo con sẽ đến thăm, nên đã đứng đợi ở đây từ sớm.
Nhìn thấy con mẹ mừng quá…”
Thấy phản ứng y tá kia khi nhìn mình, Hứa Đào Nhi cũng biết trước đó cô đã bị nhà họ Tần bôi tro trát trấu như thế nào.
Dù gì thì nói xấu cũng là nghề của mẹ con họ mà.
Ánh mắt cô bấy giờ chuyển động khẽ khàng, cánh môi nâng lên một nụ cười khó đoán.
Cô theo chân bà ta đi lên phòng bệnh VIP nơi Tần Dịch Phong đang nằm.
Bà Tần nhìn thấy cô phối hợp, thấy cả túi đồ cô cầm theo, tưởng cô ngu ngốc dễ dụ, trong lòng thầm đắc ý.
Bên trong phòng bệnh VIP bày trí hiện đại, Tần Dịch Phong đầu băng bó ngồi ở ghế sô pha ngay bên cạnh cửa sổ.
Bầu trời chiều với chút ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa khắc lại đường nét nghiêng nghiêng trên gương mặt anh ta.
Dù Tần Dịch Phong cố bày ra dáng vẻ đẹp nhất của mình, nhưng anh ta đâu biết được lúc Hứa Đào Nhi nhìn thấy, chỉ có một suy nghĩ ‘anh ta không bằng một góc của Hàn Thần’.
Nếu anh ta mà đọc được suy nghĩ này, hẳn là sẽ tức chết.
Vừa vào, bà Tần đã hô lên:
“Con trai, vợ con tới rồi.
Con bé còn mua đồ mang tới cho con này.”
“Vợ à…”
Tần Dịch Phong muốn đứng lên đi về phía cô, lại bị bà Tần ngăn lại:
“Cẩn thận, chân con còn chưa khỏi hẳn đâu.”
Hứa Đào Nhi dưới sự mong chờ của hai mẹ con họ mà nhìn đến đôi chân của anh ta, quả nhiên có băng y tế.
So với cái đầu của anh ta thì trông vết thương ở chân nhìn có vẻ thật hơn.
Cô thầm nghĩ không biết đây là vết thương bị chị Tâm đánh hay là do anh ta tự tạo ra nhằm mục đích khiến cô mủi lòng.
Tần Dịch Phong vì thế không định đứng lên nữa mà ngồi chờ cô tới.
Bà Tần thấy cô cứ nhìn chằm chằm, nửa câu cũng không nói thì đã kéo tay cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Dịch Phong.
Hứa Đào Nhi nâng tay cản lại hành động kéo cô ngồi xuống, trước ánh nhìn nghi hoặc của hai mẹ con nhà họ, cô mỉm cười khách sáo:
“Con ngồi ở đây là được rồi.”
Nói rồi, cô ngồi xuống phía đối diện Tần Dịch Phong.
Đặt lên bàn túi đồ.
“Tôi định mua cân đường hộp sữa tới thăm, nhưng thấy anh bảo anh đang thèm rượu với thịt lợn ủ Tây Ban Nha này… Không nghĩ đến anh đang bệnh mà vẫn còn ăn được mấy đồ này cơ đấy.”
Tần Dịch Phong nhìn cô, cảm giác ánh mắt cô hiện tại đã khác rất nhiều so với lúc trước.
Mới chỉ hai tuần thôi, tại sao lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Anh ta bỏ qua hàm ý mỉa mai trong câu nói của cô, cười vô tội:
“Bác sĩ cũng không cấm anh ăn mà.”
Cô nói:
“Bác sĩ cũng biết chọn người để cấm ghê, còn nhìn ra được người nào có thể thưởng thức được, người nào không.”
Bà Tần tia căm ghét in trong ánh mắt, miệng lại cười xuề xòa đỡ lời:
“A Phong cũng khỏe lại tương đối rồi, bác sĩ nói rằng ngày mai ngày kia là xuất viện được.”
Bà ta bấy giờ mới quan tâm Tần Minh:
“Mấy nay hai mẹ con con về Hứa gia chơi, khiến cho mẹ và cả chồng con đều cảm thấy hiu quạnh, nhất là chồng con… thằng bé nhớ con lắm.”
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Đào Nhi có vẻ không quan tâm, bà ta vẫn kiên quyết nói ra:
“Đợi A Phong ra viện, lúc ấy, một nhà chúng ta cùng trở về Tần gia nhé!”
Hứa Đào Nhi đưa mắt nhìn bộ mặt giả tạo của hai người họ, nghĩ bụng tại sao ngày xưa cô ngu ngốc đến mức bị Tần gia chơi trò lạt mềm buộc chặt mà không hề hay biết? Đã vậy, còn bị trói buộc những tận năm năm trời.
Bây giờ cô nhìn thấy gia đình họ, một chút cũng cảm thấy chán ghét.
“Không cần đâu.”
Cô thật thất vọng khi mà Tần Dịch Phong không hề quan tâm tới Tần Minh dù chỉ một câu.
Cô nói:
“Hứa gia trước nay chỉ có mình con là con gái, ông nội muốn con ở lại bên cạnh ông, không cần phải đi đâu nữa.”
Tần Dịch Phong biết rõ hàm ý này là như thế nào, lúc anh ta định lên tiếng thì bà Tần đã nói trước:
“Thế