Thang máy bệnh viện vừa dừng ở tầng một, Hứa Đào Nhi nhường đường cho xe lăn của bệnh nhân đi ra trước, cô là người đi ra sau cùng.
Một đám người từ bên ngoài tiến vào, cô không để ý lắm, bước qua họ để ra ngoài.
Đến khi sực nhận ra tầm mắt vừa chạm phải một người thật quen, cô đưa ánh mắt nhìn lại.
Cửa thang máy dần đóng lại, Triệu Ngọc Nghiên đứng đằng sau một người đàn ông, môi nở nụ cười rạng rỡ đón lấy ánh mắt của cô.
Cô ta nhướn mày khiêu khích, trông giống như một người đàn bà bi3n thái đang nhìn kẻ thù của mình.
Hứa Đào Nhi kịp nhận ra cô ta thì cửa thang máy đã đóng lại.
Trong thâm tâm cô bùng lên sự nghi ngờ thật mãnh liệt.
Triệu Ngọc Nghiên tới đây làm gì?
Chẳng lẽ là trùng hợp đến khám bệnh hay sao? Trông cô ta đã cố ý khiêu khích cô như vậy… chỉ có bệnh thần kinh thôi chứ bệnh gì khác được?
‘…’
Hứa Đào Nhi thôi không nghĩ ngợi nữa, càng nghĩ càng khó chịu mà không giải quyết được vấn đề gì.
Cô đi lấy xe rồi tới Hoàng Thành Mường Thanh để đón con trai về.
Hàn Thần nhắn cho cô, anh đã đưa hai đứa nhỏ đi ăn tối rồi đưa con trai cô trở về biệt thự tại Hoàng Thành Mường Thanh rồi.
Với tư duy của một người mẹ như cô, cô chắc chắn là anh đã lôi mô hình ra để làm mồi nhử rủ con trai cô tới nhà anh.
Lòng cô nghĩ thế, nhưng vấn đề hiện tại là cô bị lạc đường rồi.
Hoàng Thành Mường Thanh rộng lớn như vậy, trước giờ cô chỉ hay lui tới trường học của con trai chứ đã từng lượn lờ qua những nơi khác đâu?
Không thể trách cô, vì cô chỉ từng đến nhà anh có một lần, lại đi vào trời tối nên càng không rõ.
…
Hàn Thần vừa cho hai đứa nhỏ ngồi chơi mô hình một chỗ, vừa nhìn kết nối định vị giữa hai chiếc điện thoại.
Khoảng một tiếng rưỡi trước anh nghe bảo vệ canh gác cổng chính khu đô thị thông báo ‘cô Hứa đã tới’, tính ra từ đó vào đây cũng không mất quá nhiều thời gian, vậy mà giờ cô vẫn chưa đến nơi.
Anh nhìn dấu chấm đỏ cứ chạy vòng vòng xung quanh khu nhà A mãi mà không chịu tiến sâu vào, lại không nghĩ đến trường hợp cô bị lạc mà chỉ nghĩ cô đang cố ý để anh chờ, cố ý đi vòng vòng như thế để kéo dài thời gian.
Thế cũng hay, để anh xem xem cô sẽ như thế được bao lâu?
Con trai còn đang ở trong tay anh đây, anh tin chắc là cô không dám không đến!
Tần Minh rơi vào trong thế khó, không biết tiếp theo phải lắp ghép mô hình theo bước nào nữa.
Cậu nhóc nghe Hàn An Nhiên nói:
“Ba em ngày trước cũng thích chơi mô hình, ba có cả một căn phòng lớn chứa những mô hình đó, nhiều bộ còn là loại giới hạn siêu cấp đặc biệt giờ không sản xuất thêm nữa… Anh thử hỏi ba của em xem sao?”
Tần Minh cũng thấy đến hỏi bác Thần là một ý kiến hay.
Cậu nhóc mải chơi đến quên cả đường về, lúc này chỉ tập trung vào câu nói của Hàn An Nhiên:
“Mô hình giới hạn loại đặc biệt sao…?”
Hàn An Nhiên bắt đầu khoe khoang:
“Vâng ạ, em nghe ba em nói ba Thần từ nhỏ đã thích chơi và sưu tầm mô hình, những bản mô hình giới hạn thời đó đều được bảo quản trong một căn phòng khổng lồ… Là đồ cổ đó…”
Cô bé ghé sát tai Tần Minh:
“Ba em từng lén sau lưng ‘ba’ mở cửa căn phòng đó cho em xem… nó rất rộng… suýt chút nữa là em ngất xỉu rồi… Đây là bí mật của chúng ta nhé, đừng kể cho ‘ba em’ nghe.”
Tần Minh nghĩ bụng đứa bé này hết nói ngọng Tần Minh thành Thần Minh, giờ còn cứ ‘ba em’ với ‘ba Thần’ gì gì đó, thật khó hiểu.
Hay là Hàn An Nhiên có bị rối loạn ngôn ngữ không? Chứ nói khó hiểu quá, cậu bé nghe mãi mới phiên dịch lại được một chút.
Dù tò mò về căn phòng bí mật kia, nhưng để tránh khỏi sự ‘gần gũi’ đầy mũm mĩm này, Tần Minh chỉ đành đứng lên đi về phía Hàn Thần đang ngồi.
Thế mà cậu bé may mắn chứng kiến khoảnh khắc hiếm hoi bác Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, rồi âm thầm ‘cười một mình’ cơ đấy!
“Bác Thần ơi, cái này lắp thế nào ạ?”
“Hả?”
Hàn Thần đang tập trung mà bị làm phiền, anh thoáng qua một tia giật mình, rất khẽ.
Sau khi nghe ra câu hỏi của Tần Minh, mới ôm thằng bé lại ngồi lên trên ghế sô pha.
Tần Minh nửa lạ nửa quen với hành động thân mật này của bác Thần đối với mình.
Cậu bé nghĩ, có khi nào bác ấy vẫn giữ ý định muốn làm ba ba của mình hay không?
“Đâu, ta xem nào?”
Hàn Thần quan tâm hỏi nhóc.
Tần Minh đưa ra mô hình cho anh xem, ngón tay cái nhỏ nhắn chỉ chỉ vào chỗ mà cậu nhóc chưa hiểu, chưa lắp được.
Hàn Thần tập trung xem qua, chỉ mất chưa đến một phút để nhìn ra vấn đề cậu nhóc gặp phải.
“Để ta chỉ cho con.”
Nói rồi, anh bế Tần Minh đi về phía Hàn An Nhiên đang ngồi cùng với một đống phụ kiện mô hình bày bừa bãi.
Bình thường Tần Minh chơi rất gọn gàng, nhưng có thêm Hàn An Nhiên là y như rằng… một bãi chiến trường.
“Đây, phải lắp như thế này…”
Anh tỉ mỉ chỉ cho thằng bé.
Nhìn nhóc con vui vẻ, nói ra thì lại bảo khen Tần Minh khác nào anh tự khen chính