Thời điểm đốt lò đã qua, Hứa Đào Nhi cùng với những quan chức khác đã yên tâm hưởng một cái Tết ấm no.
Ngày Tết, những người con xa xứ đều lựa chọn trở về quê cùng gia đình của mình, đường phố thủ đô vì vậy mà trở nên vắng vẻ lạ thường khác xa với sự ồn ào náo nhiệt khi trước.
Riêng gốc gác của Hứa gia thì ở tại đất thủ đô.
Nhiều năm trước cho dù có bay nhảy trên khắp thế giới thì đến Tết, Hứa Đào Nhi vẫn có mặt tại nhà, cùng ông nội và cha mẹ của mình trải qua những ngày đầu năm mới, hưởng thụ mấy ngày ngắn ngủi để vui chơi, nghỉ ngơi.
Chưa năm nào mà cô ăn Tết xa nhà cả.
Sau khi cô lấy chồng, năm năm liền chỉ có thể ở ngôi nhà riêng tại Tần gia cùng con trai ngồi trên sân thượng ngắm pháo hoa giao thừa phía xa xa trên bầu trời.
Không phải cô không muốn cho con ra ngoài, chỉ bởi vì cứ sát Tết, người giúp việc về hết, Tần gia lại hạch hoẹ muốn cô làm này làm kia, khiến cô chạy ngược chạy xuôi, cho đến đêm thì cô đã hoàn toàn kiệt sức, không còn tâm trạng muốn ra ngoài nữa.
Chị Tâm vốn là trẻ mồ côi, sống với cô ở Hứa gia từ nhỏ cho nên đến Tết vẫn sẽ ở lại bên cô.
Ba người giống như một gia đình nhỏ trong một căn nhà lớn.
Chị ấy sẽ chuẩn bị một mâm Tết, sau khi cúng bái sẽ cùng cô và con trai ngồi ăn uống, ngắm bầu trời đầy pháo hoa.
Theo lý, mẹ con cô phải cùng nhau tới nhà chính hỏi thăm nhà chồng, nhưng tầm đó, bọn họ cũng không cần đến cô nữa, nhìn cô càng thêm chán ghét.
Đầu năm mới, cô không muốn con trai buồn cho nên mặc kệ, để thằng bé tự chơi trên sân thượng.
Tần Minh cũng muốn đốt pháo, chị Tâm đành cùng chơi với nhóc con.
Hai người họ cầm que pháo bông sáng lấp lánh chạy vòng vòng với nhau, thi thoảng lại chạy xung quanh cô, tiếng cười vang vọng trên sân thượng nhỏ.
Cô đôi lúc sẽ chơi với hai người họ, đôi lúc lại ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời ngắm trăng và sao.
Mặt trăng sáng chói đầy xa cách, vô hình chung đẩy ánh sao ra xa, ánh sao cố gắng đuổi theo, đuổi theo mãi.
Thực ra, ước mơ của ánh sao vô cùng nhỏ nhoi… chỉ mong muốn một ngày được hội tụ cùng mặt trăng, được cùng mặt trăng đứng chung một chỗ.
Nhưng thật khó biết bao?
Mặt trăng chính là anh, người vẫn luôn tỏa sáng trong thế giới này.
Còn cô là ánh sao bé nhỏ, không thể với tới được mặt trăng sáng chói ấy nữa rồi.
Dù là ngày Tết, cô vẫn luôn không buông tha cho trái tim mình.
Để lý trí cùng đau khổ quằn quại với trái tim, cô nhớ anh… nhớ đến da diết.
Lâu dần, thành bệnh, tâm bệnh khó chữa.
Trong đêm giao thừa, Tần Dịch Phong và Tần Thủy Liên đều không ở nhà, từ lúc cô về đây, chưa thấy năm nào bọn họ đón Giao Thừa ở nhà, toàn là ra ngoài đến rạng sáng mới trở về.
Tần Thủy Liên nghe nói mỗi năm thay đến vài người đàn ông, lối sống tình d*c vô cùng phóng khoáng.
Đã hơn ba mươi tuổi, vẫn không dứt khoát sẽ cưới ai.
Sao cũng được, chỉ cần chị ta đừng hách dịch với mẹ con cô, thì thế nào cô cũng không quan tâm.
Còn Tần Dịch Phong, cô vẫn luôn cho rằng ngày nào hắn ta về muộn, thì hẳn là ra ngoài uống rượu với bạn bè.
Hắn ta chắc sẽ không ra ngoài tìm tình nhân đâu nhỉ?
Mấy ngày Tết ở Tần gia vô cùng hiu quạnh, cho dù có đầy đủ mọi người cũng không giống như Hứa gia.
Hứa gia chỉ cần có cô, thì luôn ngập tràn tiếng cười, từ giúp việc đến vệ sĩ đều vui vẻ giống như một gia đình.
Tết của kiếp làm dâu, cô chỉ chờ đến ngày hôm sau, được về Hứa gia chúc Tết, được trở về gia đình của cô.
Hứa gia nhộn nhịp, có thêm Tần Dịch Phong vẫn sẽ được thôi, chỉ tiếc là cứ lần nào hắn đến Hứa gia đều có mục đích.
Không xin đất đai, thì lại xin hỗ trợ tiền tài nguồn lực, quyền lực cho gia đình hắn… Cũng vì thế mà Hứa gia với Tần gia càng xa cách, càng chán ghét nhau hơn.
Nhưng năm nay thì khác rồi, Hứa Đào Nhi không phải vất vả ngược xuôi đây đó để làm này làm kia.
Sau khi được nghỉ Tết, cô cùng con trai, cùng mẹ đi dạo phố mua sắm.
Tần Minh là người hạnh phúc nhất, bởi chưa năm nào mà nhóc được ở bên mẹ triệt để thời gian như vậy.
Thế nên cả cái Tết, nhóc cứ cười suốt thôi.
Đêm Giao Thừa năm nay, Hàn Thần tới.
Tiếng ca nhạc vui nhộn, tiếng cười nói ồn ào vang vọng khắp nơi.
Lúc anh đến, Hứa Đào Nhi đang cùng Tần Minh với mọi người ăn uống vui chơi nhảy nhót ở trong sân vườn.
Hứa phu nhân đã biết Hàn Thần đến nên muốn cô ra đón, nhưng thấy cô còn mải chơi, đang cùng mấy anh vệ sĩ cao to đốt pháo hoa.
“Anh cẩn thận không bị phỏng đấy!”
Đa phần vệ sĩ đều là lính ra quân đi theo ông nội Hứa từ lâu, ở Hứa gia hàng chục năm, tránh không được có cảm tình với cô tiểu thư xinh đẹp.
Lúc nghe cô nhắc nhở, vệ sĩ cười ngại ngùng.
“Đào Nhi…”
Hứa phu