Tần Dịch Phong trơ tráo lên tiếng nài nỉ.
Ông Tần cũng vội tiến đến muốn nói đỡ cho con trai, nhưng đã bị Hứa lão gia gắt lên:
“Mấy người còn có mặt mũi đòi gặp con và cháu của chúng tôi sao? Tôi để mấy người vào đây, đừng tưởng như vậy là những sai lầm của mấy người được tha thứ.”
Hàn Thần nhìn sắc mặt ông nội Hứa tức đến nghẹn lời, anh rót một cốc nước chủ động đưa tới bên tay ông.
Năm nay ông đã lớn tuổi rồi, thật sự không thể để ông quá tức giận nếu không rất dễ khiến bệnh tim tái phát.
Ông nội Hứa nhận lấy cốc nước, bàn tay cứng cáp vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hàn Thần:
“Giao cho cháu.”
Hàn Thần không trả lời, chỉ khẽ cúi đầu nhận lời ông.
Anh thấy trên dưới Tần gia đều vác một bộ mặt vô liêm sỉ như vậy, tự nhiên lại cảm thấy thấu cảm cho Hứa Đào Nhi bao năm nay vì sao cứ mãi bị họ dắt mũi.
Anh nói với Hứa lão gia:
“Đầu năm nóng giận vừa không may mắn, lại không tốt cho sức khỏe đâu ạ.
Bác cứ bình tĩnh, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết của nó mà.”
Hứa phu nhân gật đầu đồng tình, dù rằng Tần gia khiến bà tức điên lên, bà vẫn đang cố gắng kiềm chế đây:
“A Thần nói đúng đấy, ông tức giận chỉ hại mình thôi chứ người khác thì hả hê.”
Bà nói với anh:
“Cũng chỉ có con là thật lòng quan tâm đến sức khỏe của chúng ta.”
Tần Dịch Phong làm rể nhà này bao năm, hắn ta mở miệng đều là xin xỏ này nọ chứ đã quan tâm đến trưởng bối nhà họ Hứa này bao giờ? Bà nói như vậy thật giống tát vào mặt hắn một cái tát xỉ vả.
Bà Tần không biết có nghe ra hàm ý của Hứa phu nhân không, chỉ thấy bà ta gật đầu liên tục:
“Đúng đúng đúng… sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Sắc mặt Tần Dịch Phong tái cả đi.
Nghe mẹ hắn tiếp tục liến thoắng:
“Anh chị thông gia… tôi biết là anh chị đang rất tức giận, nhưng mà chúng tôi và A Phong cũng đã biết lỗi rồi, mong anh chị tha thứ, bỏ qua cho chúng tôi lần này…”
“Bà Tần không cần phải nói nhiều đâu, trước nay Hứa gia đều vô cùng thoải mái không phải do chúng tôi vô tri không biết gì.
Chẳng qua, lùi một bước để con gái chúng tôi có một cuộc sống hôn nhân tốt hơn.
Nhưng năm năm đã là một phép thử quá dài và các người khiến chúng tôi quá thất vọng… Chuyện ly hôn con gái tôi đã nói rõ với cậu Tần trước đó rồi, hy vọng các người sớm nghĩ thông suốt mà buông tha cho con gái tôi.”
Hứa phu nhân đang cố gắng nói chuyện tử tế:
“Các người cũng biết, con gái tôi từ sau scandal đã bị ảnh hưởng tâm lý rất nhiều.
Các người không những không thương cảm cho con bé thì thôi… Đối với các người chỉ là năm năm, đối với con của tôi là cả một thời thanh xuân.
Nếu năm đó, các người không hứa hẹn đủ đường thì nhà họ Hứa này cũng có thể tự mình nuôi nấng con và cháu thật tốt.”
“Dù sao, chuyện năm đó bây giờ đã không thể thay đổi được.
Cho nên tốt nhất hiện tại là chấm dứt cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt đi.
Nhà họ Hứa cũng nói rõ quan điểm luôn, cho dù Đào Nhi có thực sự tha thứ cho cậu Tần thì chúng tôi cũng kiên quyết không để con bé quay trở lại Tần gia.”
Hứa phu nhân một tiếng ‘cậu Tần’, hai tiếng ‘cậu Tần’ nghe thật xa lạ.
“Vốn dĩ đầu năm mới không nên nhắc đến, nhưng nếu gia đình bà đã chủ động tới đây, tiện thì trao đổi luôn là như vậy.
Mà chúng tôi nói ở đây không phải là hỏi ý của ông bà hay bất cứ ai, trước nay Hứa gia đã không làm thì thôi, một khi làm sẽ rất dứt khoát nên ông bà không cần nói nhiều nữa làm gì.
Tâm Tâm và người của ba tôi vẫn đang ở tại Tần gia, trong thời gian sớm nhất tôi sẽ bảo họ thu dọn đồ đạc để trở về.
Từ giờ Hứa gia và Tần gia không còn liên can đến nhau nữa.”
Dường như Hứa phu nhân nói không ngừng nghỉ, bà nói ra hết thảy như vậy, nhưng Tần gia liệu có thấm được lời nào mà sẽ thôi đi bộ mặt trơ trẽn của mình hay không?
“Anh chị thông gia, bác trai à…”
Bà Tần hết gọi hai người lại lôi kéo ông nội vào.
“Có chuyện gì mọi người từ từ nói, tôi biết lần này nhà chúng tôi đã khiến cho ông bà rất giận… nhưng mà thật ra không như ông bà nghĩ đâu, có một số chuyện chỉ là hiểu nhầm thôi, không thể làm dứt khoát như vậy được đâu ông bà à… Như thế thực sự rất tàn nhẫn với vợ chồng A Phong và cháu trai của chúng ta mà.
Khi ly hôn, người khổ nhất là con cái… ông bà nỡ lòng nhìn Tần Minh phải rời xa cha hoặc mẹ nó hay sao?”
Hứa lão gia chợt cười khẩy:
“Năm xưa không phải bà cũng đã nói như vậy với con gái tôi đó sao? Kết quả thì thế nào? Các người không phải vẫn chà đạp con bé từng ngày, khiến con bé như cái xác không hồn từng ấy năm à?”
“Hứa gia chỉ có một người con duy nhất, trước nay gia đình tôi chưa từng nỡ mắng nhiếc nặng lời chứ đừng nói đến chuyện đánh nó.
Con bé ra ngoài xã hội… cũng chẳng phải nhìn sắc mặt ai.
Nhưng về nhà các người thì lo lắng đủ điều, đến ngay cả việc con bé về thăm chúng tôi các người cũng phải trách mắng con bé bằng được.
Vậy thì các người có tư cách gì mà níu kéo hả?”
Người cha thương con, bình thường không hay nói nhưng bất cứ một chút chuyện gì cũng đều ghim ở trong lòng.
Hứa lão gia so với