Bệnh viện Quân đội Trung Ương thành phố H.
Hàn Thần là người đầu tiên xuất hiện tại bệnh viện, anh chạy về phía phòng cấp cứu, muốn lao vào bên trong nhưng bị Bạch Đô ngăn lại.
“Hàn thiếu, không được đâu…”
Hàn Thần đã biết mọi chuyện qua báo cáo của thư ký Lưu, nhưng không biết rốt cuộc Tần Dịch Phong đã nói gì đến mức cô ngất đi như vậy.
Anh càng nghĩ càng không kiềm chế được lửa giận, liên tục đấm vào tường trút giận…
Bạch Đô và thư ký Lưu mãi mới ngăn được anh, lúc đó trên tay anh đã xuất hiện vết máu đỏ rực.
Bọn họ khiếp sợ đứng bên cạnh nhìn chăm chăm vào anh.
“Khốn kiếp…”
Hàn Thần chỉ hận không thể gi3t chết Tần Dịch Phong ngay lúc này.
“A Thần…”
“Bác Thần ơi…”
Nghe tiếng gọi, Hàn Thần đưa mắt nhìn qua thấy là Hứa phu nhân đang dắt tay Tần Minh chạy tới.
Nhìn bác gái và con trai đôi mắt đã đỏ hoe, anh vội thu lại bộ dạng hung tợn của mình, đỡ rồi bế ôm Tần Minh lên.
“Sao rồi con ơi, con bé sao rồi?”
Hứa phu nhân gặng hỏi.
Anh khẽ lắc đầu:
“Con cũng vừa mới tới.”
Hứa phu nhân thấy sắc mặt anh rất tệ, nên không động chạm đến anh nữa, bà nhìn thấy Bạch Đô thì chạy tới hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Bạch Đô cũng chỉ đành kể lại sự thật.
Lúc Tần Dịch Phong nói chuyện với Hứa Đào Nhi anh ấy quả thực không nghe rõ cô và hắn ta đã nói cái gì.
Một bên này, Tần Minh được Hàn Thần bế lên.
Cậu bé nhìn thấy tay bác Thần có máu, nước mắt bấy giờ kiềm chế không được nữa mà chảy xuống.
“Bác ơi, tay bác có máu kìa… bác có sao không?”
Hứa phu nhân nghe thấy thế thì nhìn qua, sau đó bà giật mình thảng thốt:
“Ôi A Thần, tay con sao nhiều máu quá… Mau gọi y tá đi…”
“Con không sao.”
Anh nói thế nhưng Hứa phu nhân vẫn không yên tâm, nhìn thấy có y tá đi qua, bà đã gọi đối phương lại rồi phó thác cho Tần Minh ‘dẫn’ bác Thần đi băng bó ngay.
Hàn Thần không chịu, nhưng vì sức ép của ‘mẹ vợ tương lai’ và con trai, cho nên anh chỉ đành theo cái dắt tay của Tần Minh mà đi băng bó.
Tần Minh như ông cụ non, rõ ràng đã khóc nhưng khi anh lau nước mắt cho thằng bé, thằng bé lại nói không sao.
Còn động viên anh cố gắng.
Nhóc con rất thương mẹ, đã vậy giờ còn bị nặng lòng thêm một người bác này nữa.
Thật sự là ‘gánh nặng’ lớn đối với một đứa nhóc sắp lên sáu tuổi rồi.
Sau khi y tá băng bó cho anh, muốn nói chuyện nhưng thấy sắc mặt anh căng thẳng thì chỉ đành đưa lọ thuốc bôi ngoài da cho Tần Minh, dặn dò:
“Con cầm cái này cho ba con nhé, tối nhớ dặn ba phải vệ sinh vết thương và bôi thuốc đầy đủ nếu không sẽ bị nhiễm trùng và bị nặng hơn đó.”
Tần Minh ngơ ngác, nhưng cô y tá đã dúi túi thuốc nhỏ cho cậu nhóc cầm.
Cậu nhóc đành ngoan ngoãn đáp ‘vâng ạ’ rồi chạy về phía anh.
Anh muốn bế con lên, nhưng thằng bé không chịu vì sợ anh đau tay.
Anh nói:
“Vết thương nhỏ thôi, ba vẫn ôm con được.”
Lại là ‘ba’…
Tần Minh không chịu, nhưng vì thương anh đang bị đau nên không bắt bẻ anh nữa.
Để mặt bác Thần bế mình lên, quay trở lại chỗ của mẹ.
Hai người đi mất nửa tiếng, thì lúc này, Hứa Đào Nhi đã được chuyển về phòng bệnh VIP.
Bác sĩ nói cô chỉ là do quá sốc và khóc nhiều không kiểm soát nên mới kiệt sức mà ngất đi, cố gắng để cô ổn định lại tâm trạng, ăn uống đầy đủ là được rồi.
Quan trọng là cô có tiểu sử từng mắc bệnh trầm cảm, thì hạn chế nhất có thể việc cô bị tái lại, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Mọi người ngồi ở trong phòng bệnh, sắc mặt ai cũng nặng nề, không ai nói với ai câu nào, yên tĩnh đến đáng sợ.
Hàn Thần và Tần Minh ngồi ngay bên cạnh giường, chăm chú theo dõi cô.
Còn mẹ cô và Bạch Đô thì ngồi ở ghế sô pha trong phòng bệnh.
Trước kia, Bạch Đô luôn lo lắng Hứa Đào Nhi bị người đàn ông này kiểm soát, nhưng hiện tại, chính anh ấy mới là người không chịu được áp lực mà đang bị đối phương ‘kiểm soát’ đây.
Tuy nhiên, trải qua một thời gian, anh càng nhận ra vị thiếu gia cao cao tại thượng này thực sự có tâm tư tình cảm chân chính đối với Hứa Đào Nhi.
Nhìn cách người ta hành xử, nhìn phản ứng khi Hàn Thần lo lắng cho cô, Bạch Đô cuối cùng cũng yên tâm để Hứa Đào Nhi ở với người ta.
Chởm tối, Hứa phu nhân nhận được điện thoại của chồng nên ra ngoài nói chuyện.
Chuyện con gái bị ngất, cả gia đình thống nhất không nói cho ba chồng của bà biết, tránh việc ông tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.
“Ừm, con bé vẫn chưa tỉnh… Có A Thần ở đây rồi… Tôi biết rồi, vậy để tôi nói chuyện với A Thần…”
Hứa phu nhân tắt điện thoại, vào trong nói chuyện với Hàn Thần.
“Bác phải về, tránh việc ông nội con bé lo lắng, ở đây nhờ con và Bạch Đô.
Có gì tranh thủ tối đợi ông ngủ rồi bác ghé qua nha.”
“Vâng, bác cứ nghỉ ngơi.
Ở đây có con rồi.”
Hứa phu nhân gật đầu, quay sang nói với Tần Minh:
“Bảo bối, con về với bà nào.”
Tần Minh một mực lắc đầu không chịu, cậu bé muốn ở đây với mẹ, đợi mẹ tỉnh.
Hứa phu nhân thuyết phục cậu nhóc:
“Về với bà không cụ cố lại lo lắng…”
Thấy bà ngoại định bế mình, Tần Minh bám vội vào cánh tay bác Thần, nấp ra đằng sau anh:
“Con không muốn về đâu, con muốn ở đây với mẹ cơ huhu…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Vườn Bách Thảo
2.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
3.
Bông Hồng Cuối Cùng
4.
Ánh Trăng Nơi Thiên Đường
=====================================
Hàn Thần thấy con trai lại tiếp tục khóc nấc lên, sợ ảnh hưởng đến