“Anh xin lỗi, do anh sai, anh đã không suy nghĩ thấu đáo… tất cả lỗi do anh…”
Ngoài xin lỗi, Hàn Thần quả thực đã không còn nói được câu gì khác.
Anh dằn vặt, đau đớn chịu sự trút giận từ cô, nhưng nỗi đau bên ngoài không sao xua tan đi được cảm giác tội lỗi bên trong.
Hứa Đào Nhi đánh anh chán chê lại quay ra khóc, đến mệt nhoài.
Cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình, dứt khoát đẩy anh ra.
Hàn Thần vẫn không buông nhưng cô đã tàn nhẫn nói:
“Nếu anh vẫn còn níu giữ em ở lại đây để nhìn anh, nhìn thấy bộ mặt thiên sứ nhưng tâm địa ác quỷ của anh… em sẽ hận anh, cả đời này không bao giờ tha thứ cho anh nữa…”
Hàn Thần tuyệt vọng, cuối cùng buông thõng đôi tay của mình.
Vẫn là tư thế quỳ dưới đất, đau đớn nhìn cô lạnh lùng rời đi.
Đến khi người con gái đã đi xa, anh mới ngã khụy dưới đất, liên tục dùng sức đấm mạnh xuống đất như thể để trút hết toàn bộ sự bất lực của mình…
…
Hứa Đào Nhi không ra khỏi khuôn viên khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh, cô lái xe đi tìm một chỗ nào đó tại nơi này để giải sầu, có lẽ là tìm một quán bar.
Cô không sử dụng phương tiện hỗ trợ vị trí riêng của khu đô thị mà Hàn Thần đã cài cho cô sau khi biết cô bị lạc đường.
Cứ thế lái xe một cách vô định, đi theo bản năng.
Đi thật lâu, đến khi trước mắt hiện ra con đường nhựa thẳng tắp.
Hai bên là những hàng cây ngô đồng phượng hoàng trải dài đến phía cuối tận cùng con đường.
Và xa xa, ở cuối con đường đó chính là tòa lâu đài sừng sững hiện ra.
Lạc vào nơi đây, giống như lạc vào con đường bước tới Vườn Thiên đường, cho con người ta hiểu thế nào gọi là cảnh giới xa xỉ của nhân loại xa hoa.
Hứa Đào Nhi bấy giờ mất tập trung cũng vì cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hãi.
Não bộ cô lập tức hoạt động trở lại, lờ mờ đoán ra phía trước chắc chắn chính là dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh trong truyền thuyết.
Cô đi thêm một đoạn, muốn nhìn kỹ hơn tòa lâu đài lộng lẫy kia.
Đột nhiên, phía đối diện có âm thanh gầm rú của siêu xe thể thao.
Cô tinh mắt nhận ra đó là xe của Hàn Trạch.
Vì tâm trạng không tốt nên cô không muốn gặp anh ấy.
Cô đỗ xe dừng lại bên đường, nhằm mục đích đợi Hàn Trạch phóng siêu xe lao vút đi rồi cô sẽ tiếp tục tiến về phía trước giải mã sự tò mò của mình.
Đúng như cô nghĩ, Hàn Trạch vừa từ dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh đi ra, đã lên ga tăng tốc một trăm hai mươi kilomet trên giờ, lao vút qua chỗ cô mà không hề dừng lại.
Hứa Đào Nhi chịu đựng tiếng gầm rú đó, cô cau mày lẩm bẩm:
‘Rốt cuộc anh em nhà họ mở ra con đường này để tạo cảm giác yên bình mộng mơ hay là nhằm tạo ra đường đua giành giật bát hương vàng vậy?’
Hàn Trạch anh ấy có cần phải phóng nhanh như ma đuổi vậy hay không? Anh ấy có nhà, có xe xịn, không cần phải khoe khoang mỹ miều thì người ta cũng biết, cần gì phải hầm hố thế chứ? Cô bực bội suy nghĩ.
Vừa tính lái xe tiếp tục đi về phía trước, phía sau tiếng siêu xe gầm rú đã đi xa đột nhiên quay trở lại.
Hàn Trạch làm một đường cua gắt, đỗ ngay tại chỗ của Hứa Đào Nhi đang dừng.
“Ồ, chào em.
Hóa ra là anh không nhìn nhầm…”
Hứa Đào Nhi mặt mày cau có từ trên xe mở cửa bước xuống.
‘Khụ khụ.’
Cô bị sặc mùi khói ma sát giữa bánh xe và con đường, ho khụ khụ vài tiếng.
Hàn Trạch xuống xe, thật lãng tử bước về phía cô.
Nhìn thấy biểu hiện ho cùng sắc mặt tối sầm của cô, anh ấy cười xấu hổ:
“Ôi, xin lỗi em nhé…”
Hứa Đào Nhi xuôi cơn ho, đưa mắt liếc anh ấy:
“Anh đúng là nhà giàu mắc bệnh khoe khoang mà.”
Hàn Trạch thật sự xấu hổ khi nghe cô trách mắng, anh ấy tiến tới trước mặt cô:
“Trước kia anh thích đua xe, giờ có con gái nên bỏ rồi.
Nhưng thi thoảng vẫn không kiềm chế được mà lên ga một tí, em thông cảm cho anh nha!”
Cô có thể nói gì khác sao, chỉ đành gật đầu.
Cũng đã nghe qua lời đồn nhị thiếu của Hàn gia ăn chơi trác táng một thời, có gì mà anh ấy bỏ qua đâu, nên hiện tại khi ở độ tuổi ngoài ba mươi anh ấy được nghiêm túc tử tế như bây giờ đã là một kỳ tích rồi.
Hàn Trạch hỏi cô:
“Cơn gió nào đưa em đến đây? Hàn Thần đâu… sao anh ấy lại để em đi một mình?”
Cô ‘hừ’ khẽ một tiếng, không trả lời.
Hàn Trạch từ biểu hiện giận dỗi này của cô mà đoán ra hẳn là cô và Hàn Thần lại cãi nhau rồi.
Hai người này gần đây cứ làm sao ý.
Anh ấy phàn nàn:
“Anh trai anh đúng là chán thật đấy, nếu không làm được thì để cho anh… anh đảm bảo với em, anh nhất định không để người đẹp Hứa phiền lòng.”
Hứa Đào Nhi nhìn anh ấy, ý khinh bỉ:
“Vâng, anh không làm em phiền lòng bởi vì lòng em đã bị anh đạp nát thì có.”
Người đàn ông cá tính như Hàn Trạch