Hàn Thần mất hết hy vọng về việc người con gái này sẽ cho anh ‘cảm giác thành tựu’.
Anh vòng tay ôm lấy cô đang nằm trên ghế sô pha để cô ngồi lên trên người mình, lúc này trên người cô chỉ còn lại nội y nóng bỏng.
Bàn tay anh di chuyển khắp chốn trên người cô, cùng cô trao nụ hôn nồng nhiệt, thỏa mãn cái gọi là ‘muốn hôn’ đó.
Hai tay cô vòng ôm lấy cổ anh, ăn khớp trong từng nhịp điệu nụ hôn.
Cô gấp gáp kéo xuống áo sơ mi còn dang dở trên người anh, nhiệt độ cơ thể giữa hai người càng lên cao, dẫn tới những điều tự nhiên sẽ tự khắc xảy ra.
Màn dạo đầu bắt đầu rất nhẹ nhàng, chỉ là càng về sau mọi thứ đã không còn nằm trong sự kiểm soát của cô.
Bàn tay anh rung chuyển trong cơ thể cô, những ngón tay đàn ông thon dài như có phép thuật, đi tới đâu đều để lại trong cô cảm giác chấn động lên đỉnh não đến đó.
Cơ thể Hứa Đào Nhi liên tục uốn éo tìm cách tránh khỏi bàn tay ma mị đó của anh, không để nó làm càn thêm khiến cô khó chịu tột cùng.
Anh biết rõ ý đồ của cô, tất nhiên không buông tha.
Một tay anh ôm chặt không cho cô trốn chạy, tay còn lại đã ra tăng nhịp độ ở nơi nguyệt cốc bí ẩn ấy như là thao tác chào hỏi dù đây không phải lần đầu anh làm vậy.
Sau đêm đầu tiên ở khách sạn Mường Thanh khi xưa, cô làm sao có thể hiểu được khát khao cháy bỏng của anh về chuyện đó với cô thêm lần nữa? Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.
“Đào Nhi…”
Anh gọi nhưng cô giận dỗi phớt lờ, không trả lời.
Hàn Thần nhìn biểu hiện khổ sở của cô thì cười khẽ, nụ cười mê hoặc.
Bị chê là không có kỹ năng nên anh mới xấu bụng có ý trả đũa người phụ nữ ‘mỏ hỗn’ này.
Cánh môi anh khẽ cong lên, sau đó đặt lên đôi môi xinh đẹp của cô một nụ hôn tình tứ.
Nhìn cô khổ sở chật vật như vậy, anh thích lắm.
Hứa Đào Nhi ở trên người anh, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng miệng vẫn không ngừng phát ra những âm thanh r3n rỉ gợi tình.
Vì từng ‘trải’ mà như chưa trải bao giờ nên nghĩ đến bản thân phát ra âm thanh r3n rỉ đó khiến cô thấy đỏ mặt xấu hổ, nào biết nó vào tai đàn ông lại hấp dẫn vô thường.
Bấy giờ cô đâu còn tập trung được cho nụ hôn nữa, từ lúc môi anh lại gần, chưa có lần nào là cô đúng nhịp.
Tốc độ tay của anh càng ngày càng nhanh, tự do tự tại khuấy đảo vùng lãnh thổ đó cứ như mình là vua.
Hứa Đào Nhi chịu không được nữa, cô khẩn thiết cầu xin anh dừng lại.
“Đủ… đủ… rồi… Em không… thích, không muốn… nữa… ưm…”
Cô nghĩ mình sắp không xong rồi, khó chịu đưa tay đẩy anh ra.
Cảm giác lạ lẫm đó khiến cô muốn khóc lóc bắt đền anh nhưng không được.
Cổ họng cất ra ý hờn dỗi ra lệnh nhưng trong hoàn cảnh trai gái như này thật vô dụng.
Thậm chí, vì nó, nên khi cô mở miệng có nói gì cũng đều cảm giác như là tiếng nỉ non h0an ái.
“Mới như vậy thôi mà.”
Hàn Thần gương mặt đẹp trai thật hả hê lên tiếng.
Hứa Đào Nhi xấu hổ nài nỉ:
“Đừng mà, em sai rồi… anh đừng làm thế nữa… aa…”
Hàn Thần cho rằng cô đúng là hổ giấy khoe khoang, thế mà ban nãy cô còn lừa được anh… Lúc đó anh quả thực đã tin, anh tưởng rằng cô mạnh mẽ thuần thục chuyện này lắm, nên nghĩ rằng mình phải thật ‘cố gắng chứng minh’ cho cô và để cô hiểu anh mới là ‘mạnh mẽ’ nhất.
Vậy mà không ngờ…
Tự dưng thấy tâm tư ghen tuông của anh với ‘tên kia’ bao năm qua rất vô nghĩa.
Đàn ông bên ngoài anh không cho cơ hội tiếp cận cô, chỉ e ngại cô và Tần Dịch Phong ở gần nhau nhiều năm.
Nhưng giờ thì anh đã thực sự tin lời của chị Tâm rằng cô và hắn chưa từng