Chương 103: Cô có thể tìm Lục Kiều Sam.
Lúc này Lục Kiến Nghi chỉ muốn ở một mình: “Cô có thể tìm Lục Kiều Sam.”
Nói xong, liền đẩy cửa phòng đi vào.
Hoa Hiền Phương nằm trên giường chùm chăn kín đầu, trông giống như đang ngủ. Nhưng Lục Kiến Nghi biết, cô chưa ngủ.
Hoa Hiền Phương không thể ngủ được, cô vắt óc suy nghĩ, bây giờ cô phải làm gì đây?
Nếu như có thể, cô muốn ngày mai lập tức rời khỏi đây, sau này không bao giờ bước chân vào ngôi nhà này nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp lại Lục Kiến Nghi nữa.
Anh thích sự thuần khiết nên ngại cô bẩn, nhưng thực ra, cô cũng vô cùng thuần khiết.
Trước khi kết hôn, cô cũng từng yêu đương, cũng kết giao với nhiều người bạn khác giới, có thể nói đó cũng là một loại lựa chọn. Nhưng sau khi cô kết hôn, lại chính là sự phản bội.
Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy bộ mặt thật của Lục Kiến Nghi, hóa ra anh ta lại là một tên công tử ăn chơi trác táng quen thói phong lưu.
Mới quen Hoa Mộng Lan được vài ngày đã lên giường với cô ta, lại còn khiến cô ta mang bầu, đúng là một gã tùy tiện, đê tiện.
Nhưng nếu cô đi rồi thì Phi phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, cảm giác bất lực và mâu thuẫn lại bủa vây lấy cô, siết chặt lấy cô.
Lục Kiến Nghi rất ghét Hoa Hiền Phương giả chết, anh từng ra lệnh, không cho phép cô giả chết, nhưng cô chưa bao giờ tuân theo mệnh lệnh này của anh.
Hôm nay anh không thèm để ý đến cô, một mình nằm lên giường.
Căn phòng lại im ắng như thường, cả buổi tối hai người đều không nói bất cứ câu nào.
Sự trầm mặc giống như mây đen giăng kín căn phòng, khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Nếu không phát điên vì trầm mặc thì sẽ chết trong trầm mặc, hôn nhân của Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi chính là vế thứ hai.
Thực ra hai người đều chưa ngủ, không hề buồn ngủ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một đêm mà kéo dài như một thế kỷ.
Trời vừa sáng, Lục Kiến Nghi liền rời khỏi nhà, mãi đến khi chạng vạng mới trở về.
Hoa Mộng Lan lên kế hoạch đi nghe opera, liền bảo Lục Kiều Sam mua bốn vé, dĩ nhiên không có phần của Hoa Hiền Phương.
Đây chính là kế sách cô lập của cô ta, cô ta muôn Hoa Hiền Phương biết khó mà lui.
Nhà họ Lục và Lục Kiến Nghi đều không thuộc về Hoa Hiền Phương.
“Kiến Nghi, chị đã mua vé rồi, lát nữa cả nhà ta cùng đi nghe opera đi. Mộng Lan nói để đứa trẻ nghe nhiều nhạc sẽ rất tốt cho sự phát triển của não bộ. Em là bố đứa bé, nhất định cũng phải đi đó, không được vắng mặt đâu.” Lục Kiều Sam ở bên cạnh ra sức cổ động, tích cức bồi đắp chuyện tình cảm cho hai người bọn họ.
Nhân lúc mọi thứ còn nóng hổi phải nhanh chóng đuổi Hoa Hiền Phương đi.
Lục Kiến Nghi không muốn đi, trong lòng anh đang vô cùng phiền não, không có tâm trạng để nghe nhạc.
Nhưng bà Lục cũng mong con trai mình có thể đi, vì vậy anh chỉ đành đồng ý.
“Hoa Hiền Phương đâu?” Lục Kiến Nghi lên tiếng hỏi.
“Em quan tâm đến cô ta làm gì? Cô ta chỉ là một con bé nhà quê lên phố, làm sao nghe hiểu được opera.” Lục Kiều Sam nói đầy mỉa mai.
Hoa Mộng Lan lo sợ Lục Kiến Nghi sẽ đưa thêm cả Hoa Hiền Phương đi, phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của anh và cô ta, liền vội vàng nói: “Em gái em quả thực không thích nghe nhạc opera, mỗi lần nghe đều sẽ ngủ gật.”
Lục Kiến Nghi cảm thấy Hoa Hiền Phương không thích nghe lắm, nên cũng không nói gì nữa.
Thực ra Hoa Hiền Phương đang đứng ở góc khuất cầu thang, những lời bọn họ nói cô đều nghe rõ mồn một.
Sau khi bọn họ rời đi, căn nhà trở nên im ắng khác thường, chỉ còn mình Hoa Hiền Phương ở trong phòng khách, dường như trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô.
“Tôi thầm lặng rời đi giống như cách tôi thầm lặng bước đến, rồi tôi lại lặng lẽ buông tay, buông bỏ cuộc hôn nhân bi kịch này.” Cô chậm rãi đọc lên bài thơ đã được cô cải biến lại, rồi bất ngờ bật cười một tiếng.
Người ta vẫn thường nói, trong chỉ cần hai người yêu thương nhau thì tuyệt đối sẽ không có chỗ đứng cho kẻ thứ ba, quả nhiên là như vậy.
Giờ đây, cô không cần làm gì nữa, nhưng có một điều duy nhất mà cô phải làm chính là tìm một luật sư để ly hôn.
Hoa Hiền Phương không muốn đơn phương ly hôn, cô không phải là người sai, Lục Kiến Nghi không có tư cách đuổi cô ra khỏi nhà.
Chỉ cần có thể tranh được