Chương 110: Nhanh như vậy đã tìm nhà mới.
Anh hôn ôn nhu, cẩn thận như vậy, giống như trước đây Thời Thạch đã từng hôn cô.
Cô nhắm mắt lại và chìm vào sự dịu dàng của anh ta, cũng đắm chìm vào kí ức của chính mình.
Đột nhiên, một bóng đen hiện lên trong tâm trí cô, xuyên qua mọi sự tĩnh lặng, nhanh như chớp đã phá nát tất cả những mộng ảo.
Bóng đen kia không phải của Thời Thạch mà là Lục Kiến Nghi, lạnh như băng khiến cô không khỏi rùng mình, theo bản năng mà đẩy người đàn ông trước mặt ra.
“Tôi… tôi đi giặt quần áo cho anh.” Cô có chút hoảng hốt, có chút bối rối, hoang mang rối loạn chỉ muốn chạy trốn.
“Hiền Phương.”
Tần Nhân Thiên vươn tay nắm lấy tay cô: “Vậy thử qua lại với tôi đi, Thời Thạch thích em, tôi cũng thích em.”
Tim cô đập thình thịch, đầu óc rối bời, không nghĩ ra được gì, cũng không đáp lại anh ta: “Thủ tục ly hôn vẫn chưa hoàn thành, chờ đến khi hoàn toàn kết thúc tôi mới có thể nghĩ tới những chuyện khác.”
Nói xong, cô liền rút tay ra, chạy về phía nhà tắm.
Trên mặt Tần Nhân Thiên xuất hiện một nụ cười quyến rũ, anh ta có thể nghe ra, cô không từ chối mình, anh ta hẳn là vẫn còn hy vọng.
Giặt xong quần áo, Hoa Hiền Phương lại cho vào máy sấy để làm khô.
“Có thể mặc được rồi.”
Cô cố hết sức giữ bình tĩnh, không để nụ hôn kia ảnh hưởng đến mình, khiến cho bầu không khí trở nên xấu hổ.
Sau khi anh ta mặc quần áo, cô cầm túi xách trên ghế sô pha lên nói: “Tôi muốn đi siêu thị một lát.”
Khi đang ở trong phòng tắm, Hứa Thanh Nhã đã gọi điện thoại tới, nói cô gần đây cứ ở trong biệt thự, nếu không có việc gì không cần thiết thì không nên đi ra ngoài, cũng không cần biết nguyên nhân.
Cô tin những lời mà anh ta nói, không hỏi nhiều, định đi siêu thị mua ít đồ ăn và đồ dùng hàng ngày.
“Vừa lúc tôi cũng muốn đi siêu thị, chúng ta cùng nhau đi.”
Tần Nhân Thiên cũng không có gì cần phải đi siêu thị, anh ta chưa từng đặt chân tới siêu thị, chỉ là muốn được ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút.
Nói xong, anh ta còn bổ sung một câu: “Em đừng gọi tôi là anh rể nữa, em với Lục Kiến Nghi cũng sắp ly hôn, tôi và Lục Kiều Sam cũng sẽ hủy bỏ hôn ước. Em có thể gọi tôi là Nhân Thiên, cũng có thể gọi tôi là… Thời Thạch.”
Cô nhướng mày cười: “Vậy thì tôi sẽ gọi anh là Nhân Thiên.”
Cô làm sao có thể gọi anh ta là Thời Thạch được, cho dù có thể hiểu được tâm hồn Thời Thạch, anh ta vẫn là Tần Nhân Thiên.
Bọn họ đến trung tâm thương mại WalMart, nhưng không ngờ lại gặp Quách Ly Ly.
“Hiền Phương, tôi gọi cho cô, cô lại tắt máy, tôi còn tưởng rằng mất liên lạc với cô rồi chứ.”
“Sao vậy? Chờ khi tôi trở về Giang Thành sẽ tìm cách liên hệ Facebook với cô.” Cô mỉm cười, Hứa Thanh Nhã đã dặn cô không được cho số mới cho người khác, nên không thể nói cho đối phương biết.
Quách Ly Ly hướng ánh mắt về phía Tần Nhân Thiên: “Đây là bạn trai của cô sao? Trời ạ, đẹp trai quá, chẳng trách cô lại xin từ chức, hóa ra là câu được con rùa vàng, phải chuẩn bị kết hôn.”
Hoa Hiền Phương mồ hôi nhễ nhãi, không phải là cô kết hôn, là ly hôn, bị tổng giám đốc Lục ly hôn.
Nhưng việc này cũng không có cách nào có thể giải thích.
“Chúng tôi đã mua đầy đủ đồ cần dùng nên phải đi thanh toán rồi, đến lúc đó sẽ liên hệ với cô sau.” Cô mỉm cười, cùng Tần Nhân Thiên rời đi.
Ở một nơi khác của thành phố Long Minh, Lục Kiến Nghi đang một mình lái xe, lang thang không mục đích quanh thành phố.
Phía bên kia Finn cũng không có bất cứ tin tức nào của Hoa Hiền Phương hơn.
Đã một ngày trôi qua.
Rốt cuộc người phụ nữ ngốc nghếch đó đang ở đâu?
Tâm trạng của anh không ngừng tăng cấp độ, ban đầu là uể oải, mất mát, buồn bực đến phiền, lo âu, u buồn, lại gần như phát điên, giận dữ, gần như không thể chịu nổi nữa.
Trong tim anh giống như có hàng ngàn con kiến cắn, cũng có vô số móng vuốt không ngừng cào cấu.
Anh tức giận đến mức cơ hồ muốn giết một ai đó.
Chờ đến khi anh bắt được người phụ nữ này, anh nhất định sẽ dùng xiềng xích để trói cô lại, nhốt lại trong một căn phòng kín để tra tấn, làm cho cô ra