Chương 145: Muốn có một đứa trẻ.
Hoa Hiền Phương kinh hãi, cô ta vậy mà dám lấy đứa trẻ trong bụng ra thề độc, thật sự nghĩ rằng lời thề chỉ ứng nghiệm trong phim thôi sao? Trong hiện thực sẽ không thể ứng nghiệm sao?
Cho dù không ứng nghiệm, cũng không thể lấy đứa trẻ ra mạo hiểm.
“Hoa Mộng Lan, tôi không quan tâm trong lòng cô nghĩ cái gì, xin cô đừng dùng con mình ra thề độc. Đứa trẻ là vô tội, nó là con của cô và Kiến Nghi, cũng là cháu của tôi, tôi không muốn đứa trẻ này có chuyện gì.”
Cô quay người đi ra bên ngoài.
Khóe miệng Hoa Mộng Lan cong lên nụ cười âm lạnh không dễ phát hiện.
Khuyết điểm của Hoa Mộng Lan chính là mềm lòng, giống như năm đó cô khóc lóc cầu xin, cô liền đồng ý đội nồi cho cô ta, bị nhốt vào phòng đen.
Cô vĩnh viễn không thể là đối thủ của cô ta, vĩnh viễn đều là bại tướng dưới tay cô ta.
Hoa Hiền Phương đi dạo trong vườn hoa, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Con là nỗi đau trong lòng cô.
Nếu như cô có thể có một đứa con, nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận, không để nó bị một chút tổn thương nào.
Tuy nghiên, cô mắc chứng khó mang thai, rất có thể cả đời này đều không thể sinh con, không thể làm mẹ.
Tiêu Ánh Minh đi theo sau cô: “Sao cô phải thương tiếc cho con của Hoa Mộng Lan chứ? Phải nghĩ cách để cô ta sẩy thai, như vậy cô ta mới không có bùa hộ mệnh, có thể ngoan ngoãn cút đi rồi.”
Cô quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta: “Cô muốn đuổi Hoa Mộng Lan đi thế nào là chuyện của cô, nhưng không thể động đến đứa trẻ, đây là giới hạn của tôi.”
Cuộc chiến giữa phụ nữ không nên để đứa trẻ vô tội phải hy sinh.
“Nếu như để cô ta sinh đứa trẻ ra, cô muốn đuổi cô ta đi sẽ rất khó.” Tiêu Ánh Minh cong môi.
“Nếu như cô ta thật sự không tranh giành, chỉ muốn làm lẽ, thì sao phải làm khó cô ta chứ? Hơn nữa, cô ta có thể ở bên cạnh Lục Kiến Nghi, không phải bởi vì đứa trẻ này mà là bởi vì Lục Kiến Nghi thích cô ta. Cô ta liên tục làm hại tôi, nhưng Lục Kiến Nghi đều không nói gì cả, luôn bảo vệ cô ta, bao dung cô ta. Đứa trẻ không phải là bùa hộ mệnh của cô ta, Lục Kiến Nghi mới phải.”
Cô dừng lại, thở dài: “Cho dù cô ta làm mất đứa trẻ, Lục Kiến Nghi sẽ lại để cô ta mang thai. Cho dù cô ta không thể sinh con, Lục Kiến Nghi cũng sẽ không đuổi cô ta đi. Cô nhìn mẹ nhỏ xem, không phải trước đây mẹ nhỏ cũng không thể sinh con sao? Bố chồng vẫn luôn yêu mẹ nhỏ, không hề ghét bỏ.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng không đuổi cô ta đi, tôi phải làm thế nào chứ?” Tiêu Ánh Minh có chút ảo não.
“Làm lẽ cũng không phải chỉ có một người, đợi sau khi cô vào cửa, cố gắng một chút, sinh con nhiều hơn cô ta, tôi sẽ nhận còn cô làm con tôi, trong nhà này cô sẽ là người lớn nhất.” Hoa Hiền Phương nhún vai, chậm rãi nói.
“Lời này còn được.” Tiêu Ánh Minh lẩm bẩm, không nói gì nữa.
Mục đích của cô ta là làm bà chủ, không phải làm lẽ, mượn sức của Hoa Hiền Phương thượng vị, vào được cửa lớn nhà họ Lục rồi tính tiếp.
Sau khi cô ta đi, Hoa Hiền Phương về phòng, uống hai viên thuốc, nằm trên sô pha.
Trên thuốc rõ ràng là viết có thể trị chứng không có kinh nguyệt, nhưng cô uống lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có chứ?
Lẽ nào chứng bệnh không có thai của cô không thể chữa khỏi, không có hy vọng làm mẹ sao?
Cô suy nghĩ, cảm thấy buồn nôn, ôm miệng nôn khan mất tiếng.
Lục Kiến Nghi vừa vào cửa thì nhìn thấy, nhíu mày: “Đồ ngốc, sao cô vẫn chưa khỏi chứ?”
“Tác dụng phụ của thuốc, đợi tôi uống xong hai hộp thuốc này, kinh nguyệt đến, dạ dày sẽ không khó chịu nữa.” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Không phải lần trước nói sẽ có sao?” Anh đi đến quầy bar, lấy một ly rượu vang.
“Bụng có chút đau, tôi cho rằng có rồi, nhưng vẫn không có.” Cô xoa bụng thở dài, đây là