Chương 147: Giả chết.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, định giả chết đến cùng.
Nhưng trong lòng cô lại âm thầm rơi nước mắt.
Sau đó, anh chuyển cô đến giường của mình.
“Hoa Hiền Phương, tôi phát hiện ra bản lĩnh lớn nhất của cô không phải là nói dối, mà là giả chết.”
Ngón tay của anh khẽ siết chặt, anh không tin mình đã làm đến mức này mà cô vẫn không chịu tỉnh lại.
Hoa Hiền Phương bất lực thở dài: “Vậy anh hy vọng tôi sẽ như thế nào?”
Thật ra vừa rồi Hoa Mộng Lan cũng có thể làm như vậy, thế nhưng tại sao anh lại không đi tìm Hoa Mộng Lan mà nhất quyết phải hành hạ cô như vậy?
“Cô hoàn toàn không biết cách phục vụ chồng mình là như thế nào cả.” Anh hừ nhẹ một tiếng.
“Hầu hạ anh là việc của Hoa Mộng Lan, tôi chỉ là một con rối, phải giữ đúng vị trí của mình.” Cô nói như đang giận dỗi.
Một màu đỏ tươi xuyên qua giữa lông mày cô: “Ai cũng có thể làm con rối thế thì tôi còn cần cô làm gì hả?”
“Có ích chứ sao, anh có thể tra tấn tôi thỏa thích để tìm niềm vui mà.” Cô bật cười một cách thê lương, đôi mắt mờ mịt như màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Đôi mắt hoa đào của anh hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một chút tia âm trầm, trông vô cùng u ám và lạnh lùng.
“Nếu cô muốn loại phương thức này thì tôi có thể thỏa mãn cô.”
“Không phải từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy sao? Anh cũng chưa từng thay đổi.”
Giọng nói của cô cực kỳ trầm thấp, giống như một cơn gió sắp tắt, nhưng lại dễ dàng khuấy động cơn giận còn chưa tan của anh.
Gân xanh trên trán anh giật giật, muốn phát tiết, anh muốn tức giận nhưng lại gian xảo thu hồi sự nóng giận lại, thay vào đó nở một nụ cười châm chọc: “Cô đang cầu xin sự dịu dàng của tôi đấy à?”
“Tôi nào dám, tôi còn không bằng một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ nữa kìa, làm sao dám mơ tưởng đến sự dịu dàng của cậu Lục đây. Điều duy nhất mà tôi muốn chính là tối nào cũng có thể có một giấc ngủ yên bình mà thôi.” Cô dùng giọng điệu khúm núm, hèn mọn, tự giễu.
Chỉ có Hoa Mộng Lan mới có tư cách cầu xin sự dịu dàng, còn cô nào được như vậy chứ?
Lục Kiến Nghi nghiến răng, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc sắp mất kiểm soát bản thân, anh thật sự rất muốn nhấc bổng cô lên, ném ra ngoài ban công, để cô ngắm cảnh ở đó cho đến khi nào trời sáng mới thôi.
Nhưng anh cũng không muốn để cô ngất xỉu, rồi lại phải xử lí những chuyện phiền phức sau đó cho nên anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế.
“Hoa Hiền Phương, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho cô phải quỳ dưới chân tôi, cầu xin sự thương hại của tôi.”
“Chuyện đó chắc là lúc tôi sắp chết.” Cô cười một cách buồn bã, bên ngoài có tia sáng từ ánh trăng chiếu vào mặt cô, khiến khuôn mặt cô tái nhợt như đá cẩm thạch.
Anh chán ghét dáng vẻ này của cô, như thể cô thực sự trở thành đèn sắp cạn dầu.
“Nếu cô không chịu khuất phục dưới chân tôi thì cô cũng đừng hòng nghĩ đến cái chết.” Anh tức giận hôn lên môi cô, không để cho cô thốt ra bất kì lời khiêu khích nào với anh nữa.
Ngày hôm sau, sau khi Hoa Hiền Phương đến công ty thì nhận được điện thoại của Hứa Nhã Thanh, hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Anh ta mới quay về Thành Đô một chuyến, vừa mới trở lại.
Đến nhà hàng bọn họ thường xuyên ăn Hứa Nhã Thanh yêu cầu một phòng riêng.
“Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, cô vẫn ổn chứ?”
“Mỗi ngày của tôi đều như thế này, không biết nên nói là tốt hay không tốt nữa?” Cô nhún vai.
Hứa Nhã Thanh nhấp một ngụm trà, trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Cô thật sự không thể mang thai à?”
Trong lòng cô như bị đâm một cái thật mạnh, đôi mắt cụp xuống, hàng mi vừa dài vừa dày che đi nỗi buồn trong đôi mắt.
“Có phải ngay cả anh anh cũng ghét bỏ tôi không?”
“Đồ ngốc, tại sao tôi lại ghét bỏ cô chứ? Tôi chỉ muốn tìm một bác sĩ để kiểm tra cho cô thử xem, tránh để bác sĩ rởm chẩn đoán sai.”