Chương 153: Tự ý thay anh làm chủ .
Hoa Mộng Lan nhìn thấy Lục Kiến Nghi ôm Hoa Hiền Phương vào lòng thì nổi lên lòng đố kị.
Đáng lẽ người được anh ôm vào lòng phải là Hoa Mộng Lan cô, tiện nhân Hoa Hiền Phương lại dám tu hú chiếm tổ chim khách!
“Kiến Nghi!” Hoa Mộng Lan vừa đi tới vừa lắc lư hông.
Lục Kiến Nghi thờ ơ: “Ờ” một tiếng, mặt không chút cảm xúc. Anh đang vô cùng chăm chú gặm tay của Hoa Hiền Phương, khiến cho cô cảm thấy vừa tê dại vừa nhột, muốn cười lại không thể cười.
Rõ ràng mới hôm trước anh chê tay cô bẩn, cô làm món gì anh cũng không thèm ăn, đồ mà cô đụng tới anh càng không thèm. Vậy mà hôm nay lại ở đây gặm tay cô?!
Đúng là con người âm hiểm, khó đoán.
Hoa Mộng Lan bị Lục Kiến Nghi lạnh nhạt, đứng ở một bên cảm thấy khó chịu muốn chết, muốn tiến đến ngồi bên cạnh anh nhưng tư thế ngồi ôm Hoa Hiến Phương của anh đã chiếm toàn bộ chiếc ghế salon.
Kiều An ở bên cạnh giật mình, hơi di chuyển nhưng cũng không để cho cô ta ngồi xuống.
Cô hiểu rất rõ tính cách của Lục Kiến Nghi, nếu không có sự đồng ý của anh thì không ai có thể ngồi xuống, cô không dám tự ý thay anh làm chủ.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh là biết, anh vốn không có ý định cho Hoa Mộng Lan ngồi ở đây.
Không phải chỉ ở đây mới có chỗ ngồi, ngoài hội trường còn rất nhiều ghế trống, nhưng Hoa Mộng Lan đều không để vào mắt, chỉ muốn ngồi ở bên cạnh Lục Kiến Nghi.
Cô ta cho rằng Lục Kiến Nghi sẽ đồng ý cho cô ta ngồi xuống, suy cho cùng cô ta cũng là phụ nữ đang mang thai mà.
“Đi theo tôi.” Tiếng khàn khàn của anh vang lên bên tai Hoa Hiền Phương khiến cho gò má cô hơi đỏ lên, còn có chút sợ hãi.
Hoa Hiền Phương vừa đứng lên, Hoa Mộng Lan đã cảm thấy vô cùng đắc ý, rốt cuộc thì Lục Kiến Nghi vẫn là thương cô ta hơn. Đắc ý chưa được lâu thì cô ta thấy Lục Kiến Nghi cũng đứng lên, thoạt nhìn như định đi đâu đó.
“Kiến Nghi, hai người định đi đâu vậy?” Hoa Mộng Lan mặt dày lẽo đẽo đi theo phía sau, đến tận cửa lớn.
Hoa Hiền Phương cũng không thèm nói chuyện, mặc kệ cô ta đi theo.
Cô chắc chắn lúc này tính khí của Lục Kiến Nghi đang rất khó chịu, hoàn toàn xuất phát từ trạng thái mất khống chế, lúc này anh ngay cả lục thân cũng không nhận! Tốt nhất vẫn là không nên đến trêu chọc anh.
Quả nhiên, Lục Kiến Nghi quay đầu lại, ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn về phía Hoa Mộng Lan: “Cút!”
Anh quát một tiếng khiến cho trái tim Hoa Mộng Lan vỡ ra từng mảnh, nước mắt thi nhau rớt xuống.
Rốt cuộc anh ấy muốn đi đâu? Vì sao chỉ cho phép tiện nhân Hoa Hiền Phương đi theo, không cho phép cô đi theo? Tại sao chứ?
Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đi vào thang máy, lên thẳng sân thượng.
Anh dăt cô đi vào góc khuất trên sân thượng, bóng dáng hai người hòa cùng màu đen của sân thượng, rất khó phát hiện.
Tâm tình Hoa Hiền Phương có chút phức tạp, lúc này cô hiểu anh vì sao lại muốn đi lên đây. Cô run rẩy, nhỏ giọng nói: “Gần đây cơ thể tôi không khỏe, ngày nào cũng uống thuốc, sợ là không ổn… Ngày đó chúng ta làm xong, bụng tôi cảm thấy rất đau…”
“Vậy em định hầu hạ tôi bằng cách nào?” Lục Kiến Nghi không chịu buông tha cho cô.
Bất cứ khi nào anh có nhu cầu, cô nhất định phải tận tâm hầu hạ.
Khuôn mặt tinh xảo của Hoa Hiền Phương toát lên vẻ khó xử: “Tôi không biết…”
Từ trước tới giờ đều là do Lục Kiến Nghi chủ động, cô hoàn toàn ở thế bị động, làm sao có thể biết nên làm gì?
Nhưng Lục Kiến Nghi không tin, không cho là như vậy.
“Em rõ ràng là một người vô cùng am hiểu những chuyện này, đừng có giả vơ làm thiếu nữ ngây thơ trước mặt tôi!” Anh cười mỉa mai.
“Tôi thật sự không có kinh nghiệm về phương diện này.” Cô ấp úng, nói năng có chút lộn xộn, xấu hổ muốn ói máu. Tại sao anh lại nghĩ cô có kinh nghiệm, hiểu biết về những chuyện phong nguyệt này chứ? Là do anh luôn coi cô như gái làng chơi, nên mới đối đãi như vậy sao?
Lục Kiến Nghi hừ một tiếng, không biết là giễu cợt hay là tức giận, nói: “Không biết thì mau học đi.” Ngọn lửa dục vọng ở trong anh đã bùng cháy, cần phải ngay lập tức dập lửa, không thể dừng lại.
Hoa Hiền Phương bất đắc dĩ thở dài, có chút muốn khóc, ấp úng nói: “Nhưng mà… Váy của tôi không dễ cởi.” Không lẽ anh ta muốn làm chuyện đó ở ngay trên sân thượng sao?
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi khẽ nhếch lên, nở nụ cười tà mị, ngón tay thon dài nhấc lên, chạm lấy đôi môi phấn nộn của cô, miết.
Anh đang ám chỉ cho cô.
Hoa Hiền Phương đã hiểu ý của anh, có chút sợ hãi nói: “Tôi sợ bản thân sẽ không cẩn thận mà cắn nhầm, đến lúc đó anh đừng có trách tôi.”
“Nếu như em dám cắn nhầm, tôi sẽ cho em làm ni cô cả đời.” Lục Kiến Nghi cười lạnh một tiếng, dùng tay ra sức bóp lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Phía sau cánh cửa sân thượng.
Hoa Mộng Lan ở phía sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào hai người đang ở góc tối