Chương 158: Bị đùa giỡn.
Hoa Mộng Lan bĩu môi một cái, quả thật nên ăn mừng, chúc mừng sự tỉnh táo cùng với sự nhanh trí của cô ta, không có rơi vào cái bẫy mà Hoa Hiểu Phương đã đào xong trước đó.
“Kiều Sam, tại sao cô không nói cho tôi biết, theo gia quy trong nhà, vợ bé không có tư cách lên làm vợ chính, phải làm vợ bé cả đời.”
Lục Kiều Sam hơi ngẩn ra: “Đây là điều thứ bao nhiêu?”
“Hình như là điều thứ năm mươi bảy.” Cô ta hồi tưởng một lúc, nói.
Lục Kiều Sam nhanh chóng đi tra gia quy, sau khi trở về nói: “Điều nói rằng nếu như vị trí vợ chính bị trống chỗ, có thể chọn vợ bé hiền thục trong nhà, cũng có thể chọn người khác.”
Một tiếng sét từ trên trời đánh xuống, chính giữa đầu của cô ta, khiến cho đầu cô ta ong ong.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao có thể như vậy chứ!
Chẳng lẽ Lục Kiến Nghi đang thử cô ta? Muốn xem thử cô ta có nói thật hay không?
Xong rồi, cô ta không còn một chút bình tĩnh, còn tự cho là mình thông minh, tự cho là đúng, cô ta không thông qua được lần thử nghiệm này của anh.
Cô ta nên làm gì?
Đầu óc của cô ta liều mạng suy nghĩ, cô ta phải tìm một lời giải thích hợp lý, để loại bỏ sự nghi ngờ và bất mãn của Lục Kiến Nghi đối với cô ta.
Khi Lục Kiến Nghi từ trên lầu đi xuống, cô ta đang khóc nức nở trong sảnh phụ, Lục Kiều Sam ở bên cạnh khuyên giải an ủi cô ta.
Đây là cách mà hai người đã thương lượng với nhau, giả vờ không biết Lục Kiến Nghi xuống, quay lưng về phía anh, thật ra thì có thể nhìn thấy động tĩnh từ phản quang của cửa sổ.
“Mộng Lan, tại sao cô không nói cho Kiến Nghi là Hoa Hiền Phương âm thầm uy hiếp cô, không cho phép cô ký phần hợp đồng kia?”
“Cô ấy sẽ không thừa nhận điều đó, miệng của cô ấy rất cứng rắn. Từ nhỏ đến lớn cô ấy đều như vậy, nói dối sẽ không bao giờ thừa nhận, ngay cả khi cô ấy đánh rắm. Cổ bị đánh sưng, cô ấy cũng cắn chặt răng không chịu nhận sai. Đến lúc đó, Kiến Nghi còn tưởng rằng là tôi khiêu khích, hãm hại cô ấy.” Hoa Mộng Lan dùng sức thút thít, chỉ sợ Lục Kiến Nghi không nghe được cô đang khóc.
“Kiến Nghi như vậy thông minh sẽ phân biệt được đúng sai.” Lục Kiều Sam cố ý nói.
“Tôi không nghĩ rằng Hiền Phương sẽ hận tôi như vậy, một lòng muốn đuổi tôi đi, ngay cả một người vợ bé cũng không để cho tôi làm. Chúng tôi dù sao cũng là chị em gái mà, cũng bởi vì khi còn bé cuộc sống của tôi quá tốt so với cô ấy, nên cô ấy mới căm ghét tôi sao?” Giọng nói của Hoa Mộng Lan không cao cũng không thấp, cố gắng bảo đảm mỗi một chữ của cô cũng đều cho Lục Kiến Nghi nghe rõ ràng.
Cái này gọi là một mũi tên trúng hai đích, vừa tự minh biện cho bản thân, cũng thành công hãm hại Hoa Hiền Phương.
“Cô ta ắt hẳn rất oán giận, cô nhất định phải cẩn thận, cô hiền lành vô tội, người ta thật là nham hiểm và xảo quyệt, luôn luôn muốn giết chết cô cùng với đứa con trong bụng.” Lục Kiều Sam một mặt nói một mặt từ liếc trộm Lục Kiến Nghi từ cửa sổ, nhìn xem anh có đến đây không.
Mặt Lục Kiến Nghi không chút cảm xúc, sâu trong đôi mắt đen lộ ra một vẻ lạnh lùng sắc bén.
Khi anh ta đi tới, Hoa Mộng Lan ngẩng đầu lên, nhìn anh ta một cái, lật đật che miệng lại, làm ra vẻ rất kinh ngạc.
“Kiến Nghi, anh tới à.”
Lục Kiến Nghi nở một nụ cười lạnh lùng tàn ác quỷ quái trên đôi môi mỏng của anh, đi tới, vuốt ve đầu cô ta.
“Vị trí của cô sẽ không thay đổi, Hoa Hiền Phương không thể thay đổi cô, cô cũng không thể thay đổi được. Hy vọng hai người làm tốt bổn phận của mình, không tự mình tìm đến chỗ chết.”
Lời này làm cho Hoa Mộng Lan rùng mình, vốn dĩ cô ta còn cho rằng mình đã rất xảo quyệt, có thể che giấu đi quá khứ một cách hoàn hảo.
Nhưng đôi mắt sắc bén của Lục Kiến Nghi lại không phải dễ lừa gạt như vậy.
“Kiến Nghi, anh có ý gì?”
“Không phải cô rất thông minh sao? Sao nghe những lời này lại không hiểu.” Lục Kiến Nghi cười lạnh một tiếng, biểu cảm giống như đóng băng, lạnh lùng thấu xương vậy.
Anh đã cho cô ta cơ hội, chính cô ta đã dùng thủ đoạn bịp bợm để tìm chỗ chết, phụ lòng kỳ vọng của anh.
“Kiến Nghi, thật sự là Hiền Phương, cô ta không để cho em ký hợp đồng, nói vợ bé cũng không để cho em làm, nhất định phải