Chương 162: Phá hỏng bầu không khí.
Thế nhưng, cô ta đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng khóc lớn từ bên trong truyền ra, chỉ có âm thanh hít thở nặng nề và tiếng bàn kêu kẽo kẹt.
Cô ta không nhịn được mà mở cửa ra một khe cực nhỏ, nhìn vào bên trong.
Chỉ là vừa nhìn, cô ta bỗng nhiên như bị sét đánh, đầu tóc bốc khói đen.
Cô ta sôi máu, sắp nôn ra rồi.
Cái gọi là trừng phạt của Lục Kiến Nghi lại không phải là đánh cho cô mặt mũi bầm dập.
Móng tay cô ta cào lên tường, âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ đó có thể làm người khác vô cùng khó chịu.
Dây thần kinh của cô ta đã xoắn hết vào nhau, sự đố kỵ và tức giận điên cuồng làm cô ta phát điên, muốn đấm đá, hét lên, thậm chí còn muốn xông vào, dừng bọn họ lại.
Thế nhưng cô ta biết mình không thể làm như vậy, cô ta là một người rất có kinh nghiệm.
Vốn dĩ Lục Kiến Nghi đang tức giận rồi, nếu như cô ta còn xông vào, nói không chừng anh còn đá cô ta ra ngoài cửa.
Hơn nữa sáng nay còn chọc giận anh, sau này phải cẩn thận một chút, không thể đùa với lửa.
Lục Kiến Nghi thích cô ta dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì cô ta phải phát huy ưu thế của mình hết mức.
Cô ta lặng lẽ đóng cửa lại, quá chói mắt rồi, không thể tiếp tục nhìn được nữa, nếu không sẽ không khống chế được.
Trong phòng sách.
Cho dù con nhím nhỏ có ngoan cường đến đâu thì lúc này cũng chỉ có thể khuất phục.
“Tuy rằng cơ thể cô không sạch, thế nhưng lại thành thật, tốt hơn nhiều so với trái tim thích nói dối của cô.”
“Anh vừa ý là được.” Cô xấu hổ quay đầu sang một bên, yếu ớt trả lời, giống như một loại khiêu khích trá hình.
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ không thức thời này đúng là biết phá hỏng tâm trạng, nhiều lần, cảm giác chinh phục của anh không kéo dài được lâu, lại biến thành cảm giác thất bại.
Cảm giác này thật sự làm người tức giận, đúng là muốn đoạt lấy cô, làm cho cô không còn thời gian, sức lực và tâm tư làm anh nghẹn họng nữa.
“Còn lâu mới hài lòng, cô ngốc như vậy, sao có thể làm tôi hài lòng được chứ?”
Cô lại nắm chặt nắm đấm lại, giấu tất cả sự quật cường trong đó: “Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.”
“Sau này học theo Hoa Mộng Lan một chút.” Âm thanh của anh nhẹ như bay, giống như cố ý nói như vậy.
Sau khi sửa sang lại quần áo, anh bước ra ngoài, không nhìn cô nữa, tránh nổi lên xúc động muốn trừng phạt cô.
Hoa Hiền Phương ngồi lên, âm thầm mặc lại quần áo.
Anh nói cô học theo Hoa Mộng Lan!
Cô nhất định sẽ làm anh thất vọng rồi.
Cô không thể học theo Hoa Mộng Lan, cũng không muốn học.
Cô không có khả năng quyến rũ đàn ông.
Nhất định là Hoa Mộng Lan trên giường sẽ linh hoạt như con rắn, thành thạo vô cùng.
Kỹ thuật của cô không bằng người khác, tình nguyện đầu hàng.
Gần tối, bác cả lại đến, mang theo hai hộp cơm.
“Hiền Phương, đây là bánh kem mẹ cháu nhờ bác mang đến cho cháu, hôm qua bác quên đưa cho cháu. Vị lạc là của Mộng Lan, mứt hoa quả là của cháu. Mẹ cháu biết cháu thích ăn mứt hoa quả, bà ấy còn đặc biệt làm các loại vị. Phần to nhất ở bên trong là mứt việt quất mà cháu thích nhất. Mẹ cháu học làm mứt việt quất, mứt ở trong đó là do bà ấy tự làm, cháu nhất định phải thử một chút.”
Hôm nay bác cả cười vô cùng hiền từ, làm Hoa Hiền Phương cảm thấy sợ