Chương 177: Vặn người bắt vào thang máy..
Người nào là kẻ gian nhất định sẽ chột dạ thôi.
Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục KIến Nghi, máu trên mặt cô giống như sắp hút hết, chỉ sợ rằng anh sẽ nhìn vào điện thoại di động, phát giác ra mình không biết đến bí mật nhỏ của cô.
Đáng tiếc là, cuối cùng thì cô vẫn bị chậm một nhịp, điện thoại di động đã bị Lục Kiến Nghi nhặt lên.
“Ngốc nghếch, cầm cái điện thoại di động thôi cũng để rơi.
Anh đùa giỡn ném điện thoại di động tới méo giường, không thèm nhìn qua, nhất định anh sẽ không đi rình mò riêng tư của người khác đâu.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô có cảm giác mình vừa bước từ cõi chết trở về, vội vàng tắt màn hình điện thoại, cho cho anh đi rồi liền gỡ bỏ zalo.
“Chắc do tôi không ăn điểm tâm ,máu tôi hơi ít đường dẫn đến tay run rẩy.” Cô ngượng ngùng cười thành tiếng.
“Còn nằm ỳ trên giường làm gì nữa, mau xuống đi ăn điểm tâm đi.” Anh tức giận nói với cô. Đây chính là một tham số bí ẩn, ngu ngốc đến mức ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt.
Cô vội vàng bò dậy, thu dọn xong giường mình nhưng tâm trạng vẫn hơi chông chênh, đi theo anh xuống tầng.
Hoa Mộng Lan ngồi ở trong phòng khách, thấy Lục Kiến Nghi hơi ngẩn người ra, không nghĩ rằng anh lại quay trở lại.
“Kiến nghi, anh trở về lúc nào vậy?”
“Trở về từ tối hôm qua.” Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười, thay Lục Kiến Nghi trả lời.
Ở trong mắt của Hoa Mộng Lan, thoáng hiện lên một tia sáng lặng yên không tiếng động.
Con khốn kiếp chen vào miệng thật đáng ghét, cô đang nói chuyện với Kiến Nghi, chứ không có nói chuyện với cô.
Trên mặt cô ta vẫn mang nụ cười: “Kiến nghi, hai ngày anh vẫn chưa trở lại, đứa trẻ trong bụng vô cùng nhớ anh đó.”
Cô ta đi tới trước mặt Lục Kiến Nghi, cầm lấy tay anh rồi đặt vào trên bụng của mình: “Anh sờ đứa bé đi.”
Tay của Lục Kiến Nghi chỉ dừng lại ở bụng cô ta một giây đồng hồ rồi thu lại ngay: “Đi ăn điểm tâm thôi.” Vẻ mặt của anh rất ung dung, giọng cũng vô cùng lãnh đạm như không quan tâm.
Hoa Mộng Lan mới mất hút như vậy, chẳng nhẽ cô ta đã từ người mới biến thành người cũ rồi sao?
Hoa Hiền Phương nhìn thấy mọi sắc mặt biến đổi của cô ta, nhưng lại giả vờ như không thấy rồi đi vào phòng ăn.
Thấy cô chỉ múc nửa bát cháo tổ yến, Lục Kiến Nghi nhíu mày lại, cướp lấy bát trong tay cô rồi liên tục múc thêm mấy muỗng nữa, múc đến đầy cả bát, gần như sắp tràn cả ra.
“Cho cô ăn nhiều một chút, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng như ma quỷ suy dinh dưỡng suốt ngày của cô đâu, cầm cái điện thoại di động tay cũng run được.”
Cô lau mồ hôi: “Tôi chỉ sợ không ăn hết sẽ lãng phí.”
“Cả bát cháo đầy này, cô phải ăn hết.” Anh giống như một vị vua độc tài, khí chất chiếm hữu phát ra mệnh lệnh.
Cô nào dám cãi lại thánh chỉ chứ, lè lưỡi: “Dạ thưa cậu Lục.”
Lục Kiến Nghi nhướn khóe miệng, sau đó ngồi ở bên cạnh chậm rãi ung dung ăn cháo, thuận tiện quan sát cô, phải đôn thúc cô ăn tới khi mình hài lòng thì thôi.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô chuyển động nhai, anh không kiềm được mà nghĩ tới buổi tối ngày hôm qua.
Cái miệng nhỏ đã phục vụ anh rất thoải mái.
Bất kể là cô có tình nguyện hay không, nhưng cô vẫn là người hầu gái của anh, chỉ có khuẩn phúc, chỉ có thể khuất phục mà thôi.
“Tối hôm nay, so với tối hôm qua thì càng phải cố gắng hơn.” Ngón tay anh nhẹ nhàng chiếm phủ cả đôi môi cô, trên mặt anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cô sặc sụa kịch liệt, vừa mới ăn tiếp một thìa cháo, suýt chút nữa đã phun ra ngoài rồi.
Lúc đang ăn điểm tâm cũng có thể nghĩ đến loại chuyện đó thật sao?
Gần đây mỗi khi nhìn thấy thức ăn gì hình quê, cô cũng không muốn ăn, cô bị chứng sợ hãi, sợ rằng bị đâm đến tận cổ họng.
Hoa Mộng Lan vẫn đứng ở cửa, rình quan sát bọn họ.
Mặc dù Lục Kiến Nghi nói rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe ra được.
Đúng là anh đang nói loại chuyện đó.
Cô ta rất nghi hoặc, rốt cuộc Hoa HIền Phương có gì bí mật chứ mà khiến cho anh thay lòng đổi dạ như vậy?
Chẳng lẽ cô ta lợi hại như vậy, lại còn có nhiều chiêu cao tay, vậy mà còn không bằng cô sao?
Móng tay cô ta không kiềm được siết chặt lại, trong lòng rối rắm cuộn chặt vào nhau giống như có nghìn con kiến đang cắn vào trái tim cô.
Nhưng mà suy nghĩ đó của cô ta cũng không duy trì được quá lâu.
Cô ta rất nhanh nghĩ ra được câu trả lời, không phải do Hoa Hiền Phương có chiêu gì cao tay cả, mà là do cô